Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 300-301




Chương 300


Lúc rời đi Tống Huyền còn quay đầu lại, nhìn Tống Vy với ánh mắt âm trầm, như đang khắc ghi Tống Vy vào tận trong tim vậy.

Tống Vy cũng không quan tâm, đợi xe cảnh sát đi xa rồi, cô mới thu lại ý cười trên mặt, vẻ mặt trở nên đau đớn, sau đó quay đầu kéo áo trên bả vai xuống.

Nhìn đầu vai tròn nhẵn đỏ bừng mộ mảng, Tổng Vy không nhịn được mà hít sâu một hơi.

Tô Thu ra tay rất ác, bả vai đã sưng cả lên rồi, không mười ngày nửa tháng thì chắc chắn không khỏi hẳn được.


Đợi đấy, cô chắc chắn sẽ khiến Tô Thu phải bị giam giữ! Nghĩ rồi, Tống Vy lạnh lùng kéo áo lên, ôm lấy hoa và xách cái túi đặt trong góc, đi về chỗ đỗ xe bên đường.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Tống Vy tới bệnh viện, đi thăm Kiều Phàm trước.

Lúc tới, trong phòng bệnh chỉ có Kiều Phàm và hai đứa trẻ, Giang Hạ không có ở đây.

Hai đứa trẻ đang đắp chăn, nằm ngủ ngon lành trên sofa.

Tổng Vy không khỏi mỉm cười, sau đó nhìn về phía giường bệnh: “Kiều Phàm”
“Vy Vy, em tới rồi à” Kiều Phàm đặt quyển sách trong tay xuống, mỉm cười hiền hòa với Tống Vy đang đứng ở cửa.

Tống Vy ừ một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại: “Giang Hạ đâu rồi?”
Nụ cười của Kiều Phàm bỗng chốc nhạt đi: “Ba mẹ cô ấy nói trong nhà có việc, bảo cô ấy về một chuyến”
“Vậy à”

Tống Vy gật đầu, đi tới bên cạnh giường bệnh, ngồi xuống.

Ý cười lại xuất hiện trên khuôn mặt Kiều Phàm: “Chúc mừng em nhận được giải quán quân của cuộc thi nhé, Vy Vy"
“Cảm ơn”
Tổng Vy vén mái tóc.

Kiều Phàm đặt sách lên đầu giường: “Tôi đột nhiên muốn vào nhà vệ sinh, Vy Vy, em có thể đỡ tôi đi được không?”
“Đương nhiên là được!” Tống Vy đồng ý ngay, đứng dậy muốn đỡ lấy anh ta.

Sau khi Kiều Phàm bước xuống, anh ta khoác tay lên vai cô.

Tống Vy chợt xuýt xoa một tiếng.

Kiều Phàm nghe thấy vậy, nét sâu xa trong mắt lập tức biến mất, thay vào đó là một chút lo lắng: “Tống Vy, em làm sao vậy?”

“Anh đụng vào vết thương trên vai của tôi rồi” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy có hơi tái nhợt trả lời lại.

“Vết thương?” Kiều Phàm hơi sửng sốt trước, sau đó híp mắt lại: “Để tôi xem” Tống Vy cũng không từ chối, kéo áo xuống để lộ bờ vai.
Nhìn thấy bờ vai đã sưng lên của cô, đôi mắt sau kính của Kiều Phàm thoáng hiện vẻ âm u: “Ai đánh vậy?”
“Còn không phải là Tô Thu sao, bà ta trách tôi khiến Tống Huyền bị bắt, cho nên đánh tôi.

Vốn dĩ là đánh vào mặt tôi đấy, nhưng tôi lại tránh được, sau đó thì đánh trúng bả vai tôi” Tống Vy thở dài một tiếng rồi trả lời.

“Nhìn vết thương trên vai của em, e là Tô Thu muốn em bị hủy dung luôn” Kiều Phàm lạnh giọng nói.
Tống Vy nhún vai: “Chứ còn gì nữa, nhưng tôi cũng có thể lấy tội cố ý hành hung mà đẩy bà ta vào đồn cảnh sát.
Cho nên bây giờ tôi tới đây ngoài việc đón hai đứa trẻ thì còn phải kiểm tra thương tích nữa, sau đấy đi phán tội Tô Thu”.

CHƯƠNG 301

Hôm qua Tống Huyền ngất xỉu, tất cả mọi người đều lo lắng cho cô ta. Nhưng hôm nay, không có một ai lo lắng cả, ai nấy đều đang xì xào bàn tán về cô ta.

Sau khi Tống Huyền rời đi, Tống Vy húng hắng hai tiếng, cất giọng lần nữa: “Đương sự của vụ việc sao chép ý tưởng đã ngất xỉu, nhưng chúng ta vẫn phải nói tới hình phạt dành cho cô ta.”

Vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc: “Tống Huyền sao chép nhiều bản thiết kế như vậy, không những phạm vào điều cấm kỵ lớn nhất trong giới thiết kế, đồng thời cũng đã vi phạm pháp luật. Cho nên, Tổng hiệp hội ra lệnh phong sát Tống Huyền. Từ giờ về sau, Tống Huyền không được làm bất cứ công việc gì trong ngành thiết kế nữa.”

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng, không ai cảm thấy hình phạt này nghiêm trọng.

Đã sao chép nhiều bản thiết kế như vậy, không bị phong sát mới có vấn đề.

Tống Vy mỉm cười khẽ ấn tay xuống, ra hiệu mọi người im lặng, sau đó lại nói: “Ngoài việc đó ra, chúng tôi còn báo cả cảnh sát, kiện lên tòa. Sẽ truy cứu chuyện ăn cắp ý tưởng của Tống Huyền tới cùng, lấy lại tất cả những lợi ích mà cô ta có được bằng cách ăn cắp ý tưởng trong nhiều năm qua, trả lại cho các nhà thiết kế gốc.”

“Nên như vậy.” Mọi người hét lên.

“Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.” Tống Vy khom lưng, sau đó trả lại micro cho phân hội trưởng.

Sau khi nói mấy lời cảnh cáo các nhà thiết kế, dặn bọn họ lấy đây làm gương, phân hội trưởng cũng tuyên bố kết thúc.

Ai ai trong đám phóng viên cũng kích động vội vã rời đi, muốn nhanh chóng quay về biết bài đăng.

Bởi vì thứ bọn họ quay được, là scandal ăn cắp ý tưởng lớn nhất trong giới thiết kế. Tin chắc rằng bọn họ sẽ không cần lo lắng về trang nhất trong khoảng thời gian tới nữa.

Chẳng mấy chốc người trong hội trường đã đi gần hết.

Phân hội trưởng đặt micro xuống nhìn về phía Tống Vy: “Cô theo tôi tới văn phòng một chuyến, tôi có thứ muốn đưa cho cô.”

“Được.” Tuy Tống Vy có hơi nghi hoặc, nhưng không hỏi gì cả mà gật đầu đồng ý ngay.

Lúc này, một cậu trai mặc bộ đồ giao hàng màu đỏ, ôm bó hoa hồng đỏ tươi vẫn còn vương giọt nước xuất hiện ở cửa hội trường, cầm tờ biên lai gõ cửa: “Xin hỏi, ai là cô Tống Vy ạ?”

“Tìm cô kìa.” Phân hội trưởng chậc một tiếng, sau đó cười trêu cô: “Chắc là hoa của bạn trai, hoặc là người theo đuổi cô tặng nhỉ.”

Tống Vy dở khóc dở cười: “Tôi có cả con luôn rồi, lấy đâu ra bạn trai với người theo đuổi chứ, phân hội trưởng đừng đùa tôi.”

“Cô có con rồi ư?” Phân hội trưởng kinh ngạc nhìn cô.

Dáng người cô đẹp vô cùng, đường cong quyến rũ, hoàn toàn không giống người đã từng sinh con.

“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu, không tiếp tục nói chuyện với phân hội trưởng mà đi tới trước mặt cậu trai: “Xin chào, tôi là Tống Vy.”

Cậu trai nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó đưa hoa cho cô: “Chào cô Tống, đây là hoa của cô.”

“Là ai tặng vậy?” Tống Vy không nhận mà nhìn bó hoa hồng kia rồi hỏi.

Đây là một bó hoa hồng nhung đỏ, loại hoa hồng rất quý, người bình thường không thể mua được.

Xem ra người tặng hoa cho cô có thân phận không đơn giản.

“Là một…” Ngay lúc cậu shipper định trả lời là ai tặng, điện thoại Tống Vy bỗng nhiên đổ chuông.

Tống Vy nói một câu xin lỗi xong, lấy điện thoại ra xem.