Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 295-296




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 295


Nhưng từ bạn mà cô nói này lại khiến anh không thích cho lắm.

Tuy anh đã sớm biết rằng, anh là một người bạn bình thường trong lòng cô, nhưng mỗi lần nghe thấy, đều khiến anh cảm thấy khó chịu như vậy.

“Nhà thiết kế Tống, cô đã biết Tống Huyền thường xuyên sao chép ý tưởng từ lâu rồi sao?” Có một phóng viên hỏi.

Tống Huyền quay đầu, nhìn phóng viên kia bằng ánh mắt thâm độc.

Phóng viên kia còn thực sự bị ánh mắt của cô ta dọa cho giật nảy mình, rụt cổ lại cố gắng tránh tiếp xúc ánh mắt với cô ta.


“Đúng vậy, tôi đã biết từ rất lâu rồi.” Tống Vy nhìn thấy như vậy, mỉm cười gật đầu: “Cho nên trước giờ tôi vẫn luôn âm thầm thu thập chứng cứ, định nói ra vào trận chung kết ngày hôm nay.

Nhưng tôi không ngờ rằng, Tống Huyền to gan đến mức sao chép cả của tôi ngay trong cuộc thi chung kết, cho nên tôi càng không thể bỏ qua cho cô ta.

Dù sao thì tất cả mọi người đều có trách nhiệm chống lại việc ăn cắp ý tưởng mà.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều bật cười.

Nhưng tràng cười này lọt vào trong tai Tống Huyền lại là cười nhạo cô ta, khiến cô ta không thể chịu được nữa, không ngừng gào thét, gào đến mức tất cả mọi người đều sững sờ.

Tống Vy biết, bây giờ tinh thần của Tống Huyền đã sụp đổ.

Dù sao thì chuyện bị vạch trần việc sao chép ý tưởng trước mắt cả chục triệu khán giả thế này, đổi thành ai thì cũng không thể chịu đựng nổi.

Phân hội trưởng cũng nhìn ra cảm xúc của Tống Huyền không ổn, bảo thư ký Vương đưa cô ta tới phòng y tế để ổn định cảm xúc trước.

Thư ký Vương đáp lại một tiếng, gật đầu làm theo.

Kết quả là vừa đi tới, Tống Huyền đã ngất xỉu.

Lần này không phải giả vờ, mà là ngất xỉu thật.

Khuôn mặt kia đã trắng tới mức gần như giấy trắng.

Hôm qua Tống Huyền ngất xỉu, tất cả mọi người đều lo lắng cho cô ta.

Nhưng hôm nay, không có một ai lo lắng cả, ai nấy đều đang xì xào bàn tán về cô ta.

Sau khi Tống Huyền rời đi, Tống Vy húng hắng hai tiếng, cất giọng lần nữa: “Đương sự của vụ việc sao chép ý tưởng đã ngất xỉu, nhưng chúng ta vẫn phải nói tới hình phạt dành cho cô ta.”
Vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc: “Tống Huyền sao chép nhiều bản thiết kế như vậy, không những phạm vào điều cấm kỵ lớn nhất trong giới thiết kế, đồng thời cũng đã vi phạm pháp luật.

Cho nên, Tổng hiệp hội ra lệnh phong sát Tống Huyền.

Từ giờ về sau, Tống Huyền không được làm bất cứ công việc gì trong ngành thiết kế nữa.”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng, không ai cảm thấy hình phạt này nghiêm trọng.

Đã sao chép nhiều bản thiết kế như vậy, không bị phong sát mới có vấn đề.

Tống Vy mỉm cười khẽ ấn tay xuống, ra hiệu mọi người im lặng, sau đó lại nói: “Ngoài việc đó ra, chúng tôi còn báo cả cảnh sát, kiện lên tòa.


Sẽ truy cứu chuyện ăn cắp ý tưởng của Tống Huyền tới cùng, lấy lại tất cả những lợi ích mà cô ta có được bằng cách ăn cắp ý tưởng trong nhiều năm qua, trả lại cho các nhà thiết kế gốc.”
“Nên như vậy.” Mọi người hét lên.

“Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.” Tống Vy khom lưng, sau đó trả lại micro cho phân hội trưởng.

Sau khi nói mấy lời cảnh cáo các nhà thiết kế, dặn bọn họ lấy đây làm gương, phân hội trưởng cũng tuyên bố kết thúc.

Ai ai trong đám phóng viên cũng kích động vội vã rời đi, muốn nhanh chóng quay về biết bài đăng.

Bởi vì thứ bọn họ quay được, là scandal ăn cắp ý tưởng lớn nhất trong giới thiết kế.

Tin chắc rằng bọn họ sẽ không cần lo lắng về trang nhất trong khoảng thời gian tới nữa.

.

CHƯƠNG 296

Đồng tử Tống Huyền co rút lại nhỏ như đầu kim, vẻ đắc ý trên mặt cũng không giữ nổi nữa mà trở nên cương cứng, cất giọng ngoa ngoắt chất vấn: “Phân hội trưởng, ông dựa vào đâu mà nói tôi mới là người sao chép ý tưởng!”

“Dựa vào đâu à, dựa vào việc tôi có chứng cứ!” Phân hội trưởng cười khẩy, trả lời cô ta.

Đôi mắt Tống Vy sáng lên: “Phân hội trưởng, ông có chứng cứ thật sao?”

“Đương nhiên!” Phân hội trưởng gật đầu, sau đó vỗ tay.

Thư ký Vương túm một người phụ nữ đang rúm ró đi vào.

Nhìn thấy người phụ nữ kia, sắc mặt Tống Huyền bỗng trắng bệch, máu trong người trở nên lạnh lẽo.

Sao… sao lại như vậy!

Vì sao người phụ nữ này lại bị bắt?

Phản ứng của Tống Huyền quá rõ ràng, hoàn toàn không có chút che giấu nào, tất cả mọi người đều nhìn thấy hết.

Nhìn dáng vẻ chột dạ, hoảng loạn của cô ta, sao còn có thể không biết cô ta thực sự là kẻ sao chép ý tưởng chứ.

“Xem ra cô Tống quen cô gái này nhỉ.” Tống Vy khẽ nhếch bờ môi đỏ mọng, cất lời châm chọc, trong hội trường rộng lớn, giọng nói trở nên rõ ràng tới bất ngờ.

Sao Tống Huyền có thể thừa nhận được, liên tục lắc đầu phủ nhận: “Tôi.. tôi không quen, ai quen cô ta chứ?”

“Ồ? Thực sự không quen sao? Nhưng tôi nhìn ánh mắt cô ta nhìn cô Tống, rõ ràng là quen biết cô mà.”

Tống Vy lạnh lùng cong môi, nói nhẹ bẫng.

Phân hội trưởng trên bục cũng phối hợp với lời nói của cô, nghiêm nghị nhìn người phụ nữ bị thư ký Vương túm lấy: “Cô nói đi, cô có quen Tống Huyền không?”

Lúc này người phụ nữ vô cùng sợ hãi, sắp khóc tới nơi rồi, gật đầu liên tục: “Quen, cô ấy chính là người mà tôi đưa bản thiết kế.”

“Cô nói bậy, cô đưa bản thiết kế cho tôi lúc nào?” Tống Huyền kinh hãi, chỉ vào cô ta quát tháo.

Người phụ nữ nhìn Tống Huyền: “Nửa tiếng đồng hồ trước, trong nhà vệ sinh, tôi đưa ảnh chụp màn hình bản thiết kế của nhà thiết kế Tống đã được in ra cho cô. Khi đó tác phẩm của nhà thiết kế Tống vẫn chưa được tô màu, cô nhìn xong còn nói là rất tốt, có thể đổi màu khác.”

“Cô nói vớ vẩn!” Gương mặt Tống Huyền nhăn nhó, vẫn không chịu thừa nhận. Nhưng ai cũng nhìn ra được lúc này cô ta cũng chỉ là đến chết vẫn còn mạnh miệng mà thôi.

Tống Vy cũng lười để ý tới Tống Huyền, đi lên trên bục tới trước mặt người phụ nữ, bóp lấy cằm cô ta, lạnh lùng hỏi: “Vì sao cô lại giúp cô ta?”

Người phụ nữ tránh mắt đi, không trả lời.

Tống Vy nheo mắt lại, tay nắm chặt lại, hỏi tiếp: “Trả lời tôi, tại sao lại giúp cô ta!”

“Tôi… Tôi cũng không muốn, tại cô ta uy hiếp tôi!” Người phụ nữ kia như liều mạng, mắt nhắm nghiền lại, lớn tiếng trả lời.

Tống Huyền không để ý đến cái chân bị gãy của mình, chống bàn đứng dậy, hổn hển hét to: “Tầm bậy, tôi uy hiếp cô lúc nào chứ? Trước khi cô đưa bản thảo thiết kế cho tôi, tôi còn chẳng biết cô là ai!”

Cô ta thà nhận mình đã sao chép của Tống Vy còn hơn là đi gánh cái nồi trên lưng.

“Cô ta nói thật không, cô ta không quen biết cô thật sao?” Tống Vy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.

Người phụ nữ lắc đầu lia lịa: “Đúng vậy, trước đó chúng tôi không quen biết nhau. Nhưng trước cuộc thi, cô ta đã tìm tôi, đưa cho tôi một khoản tiền để tôi để ý đến buổi livestream của nhà thiết kế Tống, chờ nhà thiết kế Tống vẽ xong thì chụp màn hình lại, sau đó chờ cô ta trong nhà vệ sinh.”