Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 293




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tống Huyền.

Mặt Tống Huyền tái nhợt, cúi đầu trốn tránh ánh mắt của mọi người.

Bây giờ, cô ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, hoặc có ai đó đến, đưa cô ra khỏi nơi này.

Nhưng không có, chẳng có một người nào.

Cô ta chỉ có thể đứng ở đây, chịu đủ sự khinh bỉ và nhục mạ của mọi người, sau đó là nhìn Tống Vy vinh dự lên nhận giải.


Sự khập khiễng này còn khiến cô ta khó chấp nhận hơn việc giết chết cô ta.

Cuộc thi này đến đây đã chính thức kết thúc.

Tống Vy mỉm cười lên sân khấu nhận giải, cũng điền vào đơn tham dự tranh giải quốc tế.

Tờ đơn được điền tại chỗ, nộp ngay lập tức.

Khi cô điền đơn, mọi người trong phòng họp cũng đứng lên, vỗ tay chúc mừng cô, ngay cả người xem livestream cũng rối rít gõ bình luận chúc mừng
Ánh mắt của Lâm Giai Nhi vừa hâm mộ vừa đố kị, nhìn Tống Vy trên livestream: “Cô Tống giỏi quá!”
Trước khi bị tai nạn xe, mỗi lần kết thúc phần thi piano, cô ta cũng có thể nhận được tiếng vỗ tay và chúc mừng như vậy, thậm chí còn nhiều hơn thế nữa.

Nhưng bây giờ, đừng nói là tiếng vỗ tay, đến luyện piano cô ta cũng không thể làm được!
Đường Hạo Tuấn không nói gì, nhíu chặt mày lại như đang suy nghĩ gì đó.

Lâm Giai Nhi thấy vậy thì hỏi: “Hạo Tuấn, cậu sao thế?”
“Tôi đang nghĩ, là ai đã mua chuộc hai người kia.” Đường Hạo Tuấn vừa nói vừa day huyệt thái dương, chầm chậm trả lời.

Ánh mắt Lâm Giai Nhi thoáng động, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, cười bảo: “Chắc là đối thủ trong ngành thiết kế của cô Tống đó, không muốn thấy cô Tống lấy được vị trí quán quân.”

“Có lẽ không chỉ đơn giản như vậy đâu.” Đường Hạo Tuấn liếc nhìn.

Lâm Giai Nhi cười nhẹ: “Hạo Tuấn, cậu định làm gì, chẳng lẽ cậu muốn giúp cô Tống tìm ra người kia sao?”
Đường Hạo Tuấn không phủ nhận.

Đó đúng là ý định của anh.

Lâm Giai Nhi cụp mắt xuống, che đi sự lạnh lùng trong mắt: “Sau khi tìm ra rồi thì sao? Cậu định làm gì với người kia?”
“Hửm?” Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
“Tôi tò mò thôi mấy mà.” Lâm Giai Nhi cười xua tay.

Đường Hạo Tuấn mấp máy đôi môi mỏng: “Người đó nhắm vào cô ấy, cô ấy muốn xử lý như thế nào cũng được, tùy vào suy nghĩ của cô ấy.”
“Hạo Tuấn, cậu quan tâm tới cô Tống thật đấy chỉ.” Lâm Giai Nhi cười nhàn nhạt lẩm bẩm một câu.

Đường Hạo Tuấn không phủ nhận lời cô ta nói.

Lâm Giai Nhi hít vào một hơi: “Vậy, Hạo Tuấn à, đã bao giờ cậu nghĩ rằng, có lẽ là vì cậu quá quan tâm tới cô Tống, cho nên cô ấy mới bị người khác hãm hại nhiều lần như vậy không?”
Con ngươi Đường Hạo Tuấn co rút lại, nhìn cô ta với ánh mắt sâu thẳm: “Vì sao cậu lại nghĩ như vậy?”
Lâm Giai Nhi bình tĩnh, thờ ơ đối diện với anh: “Tôi chỉ đoán bừa thôi.


Được rồi, không nói tới những điều này nữa.

Chúng ta xem tiếp đi, hình như cô Tổng lại muốn nói lời gì đó nữa kìa.”
Cô ta chỉ vào màn hình livestream, né tránh chủ đề.

Đường Hạo Tuấn không tiếp lời, quan sát Lâm Giai Nhi một hồi lâu cũng không nhìn ra được gì, cuối cùng đành thu hồi ánh mắt, cũng nhìn về phía livestream.

Có lẽ một thoáng bất ổn xuất hiện ở Lâm Giai Nhi vừa nãy thực sự là do anh đã nghĩ nhiều thôi.

Tại hiện trường cuộc thi, sau khi gật đầu với phân hội trưởng, Tống Vy nhận lấy micro mà ông ta đưa cho.

Mọi người trong hội trường biết cô có điều muốn nói, tất cả đều im lặng.

.