Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2264




CHƯƠNG 2264

“Với lại Đường Hạo Minh không phải là kẻ ngu, nếu như anh ta thật sự muốn đưa Tống Vy đi khỏi, không để tôi đuổi kịp, vậy thì trước khi anh ta xuất hiện ở điểm thi, anh ta đã phá hỏng tất cả các camera giám sát để chúng ta không có cách nào điều tra được lộ trình của anh ta.”

“Cho nên, ý của anh là Đường Hạo Minh cố ý để lộ hành tung của mình, sau đó dẫn dụ anh đến núi Lạc Phong, quyết đấu một trận sinh tử với anh ở núi Lạc Phong.” Kiều Phàm nhìn anh.

“Không sai.” Đường Hạo Tuấn trả lời.

“Xem ra là chắc chắn ở núi Lạc Phong có mai phục.” Kiều Phàm còn nói.

Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn u ám: “Nếu như Đường Hạo Minh không bắt cóc người tôi quan tâm, vậy thì tôi chắc chắn sẽ không đến đó, bởi vì Đường Hạo Minh biết điểm này, biết tôi hiểu rõ có cạm bẫy nhưng vẫn còn đến đó, cho nên anh ta đưa Tống Vy đi, chỉ có như vậy thì anh ta mới có thể đảm bảo là tôi nhất định sẽ đến đó.”

Tống Vy là điểm yếu của anh, đây chính là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.

Đường Hạo Minh lại lợi dụng điểm này, cũng không kỳ quái gì.

Cho dù lúc này Đường Hạo Minh đã thiết lập núi đao biển lửa, nhưng vì Tống Vy, anh vẫn phải đi.

“Lúc nào thì xuất phát?” Kiều Phàm không hỏi gì thêm, mà chỉ hỏi câu này.

Đường Hạo Tuấn nhìn anh: “Ngay bây giờ.”

Cứu người mình yêu không thể tiếp tục kéo dài, phải càng sớm càng tốt.

“Bây giờ xuất phát cũng được, nhưng mà tôi có đề nghị.” Mắt kính của Kiều Phàm phản chiếu ánh sáng.

Đường Hạo Tuấn nhìn anh, chờ câu nói tiếp theo của anh.

Kiều Phàm nheo mắt: “Không thể trực tiếp lái máy bay trực thăng lê.n đỉnh núi Lạc Phong, nhưng mà có thể đến chân núi. Trước tiên anh có thể điều động một nhóm binh đến đó trước, điều tra xem Đường Hạo Minh có để lại mai phục ở trên núi không, nếu có thì cũng có thể để bọn họ giải trừ, để chúng ta đến sau thì mới có thể thông đường, chẳng phải làm như vậy thì tiến độ sẽ nhanh hơn à?”

Nghe thấy như vậy, Đường Hạo Tuấn lập tức trầm mặc, anh cảm thấy rất có đạo lý.

Sau đó, anh ra lệnh cho vệ sĩ: “Cứ làm theo bác sĩ Kiều đã nói, bên cạnh đó còn phải âm thầm sắp xếp tay bắn tỉa có kỹ thuật tốt, một mình xuất phát tập kích ở vách núi.”

“Anh nghĩ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?” Kiều Phàm lập tức hiểu dự định của Đường Hạo Tuấn.

Giọng nói của Đường Hạo Tuấn không hề có một chút tình cảm: “Nếu như có cơ hội thì trực tiếp gi.ết ch.ết người không phải là chuyện tốt à?”

Đường Hạo Minh muốn quyết đấu với anh, nhưng anh chỉ muốn dùng phương thức nhanh nhất để kết liễu Đường Hạo Minh.

Anh không có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế để chơi trò chơi chiến đấu với Đường Hạo Minh, chẳng khác nào làm lãng phí thời gian.

“Không hổ là sếp Đường, làm việc dứt khoát như thế, nhưng chuyện này anh có cần phải lập hồ sơ với chính phủ quốc gia không? Nếu không thì đến lúc đó có một mạng người chết trong tay anh, anh muốn kháng cáo thì cũng không dễ dàng?”

“Không cần anh phải nhắc nhở về chuyện này, lên xe đi.” Đường Hạo Tuấn không muốn phải lãng phí thời gian tán dóc với Kiều Phàm, anh nhanh chân đi đến một chiếc xe ở trước nhất.

Kiều Phàm nhún nhún vai, sau đó bước nhanh đi theo.

Trên đường đi, ở trong xe không có bất cứ ai nói chuyện, bầu không khí ngột ngạt khiến người khác sợ hãi.

Thẳng cho đến khi Trình Hiệp gọi điện thoại tới thì mới phá vỡ bầu không khí này.