Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2242




CHƯƠNG 2242

Dù sao thì, sau khi Trần Châu Ánh biết chuyện an oán giữa Kiều Phàm và Giang Hạ, cô ấy luôn có ý kiến với Kiều Phàm, rất ghét.

Nhưng bây giờ xem ra thái độ của Châu Ánh đối với Kiều Phàm đã có chút thay đổi, nếu không cô ấy đã không ngồi cùng Kiều Phàm nói chuyện sôi nổi như vậy.

Chỉ không biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ đã thay đổi thái độ của Châu Ánh đối với Kiều Phàm.

Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Châu Ánh và Kiều Phàm ngừng nói và quay lại nhìn.

Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn và Tống Vy tay trong tay đi tới, Kiều Phàm không phản ứng gì mà bình tĩnh uống trà.

Còn Trần Châu Ánh thì lảng tránh hơn, trực tiếp cười hihi: “Ôi, sếp Đường và Vy Vy cuối cùng cũng chịu ra mặt rồi. Đi ăn cơm cũng phải nắm tay nhau. Hai người không nỡ xa nhau vậy à?”

So với Đường Hạo Tuấn, mặt Tống Vy mỏng hơn một chút, có phần ngượng ngùng.

Đường Hạo Tuấn không có cảm giác gì, ngược lại còn hơi nhướng mi, lạnh nhạt nhìn Trần Châu Ánh.

Trần Châu Ánh lập tức rụt cổ không nói gì, dáng vẻ như thể sợ anh lắm.

Tống Vy nhìn mà lắc đầu và buồn cười.

Quả nhiên thế giới này vỏ quýt dày luôn có móng tay nhọn.

Châu Ánh rất sợ Hạo Tuấn, nhưng mỗi lần cứ nhìn thấy cô và Hạo Tuấn là vẫn dám trêu chọc.

Sau đó trêu chọc lại phải đối mặt với ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Hạo Tuấn.

Sau khi sợ hãi, lại chứng nào tật nấy, vòng tuần hoàn này, thật sự không biết nên nói gì mới được.

Tuy nhiên, có Châu Ánh ở đây, cuộc sống đời thường lại sinh động hơn.

Đường Hạo Tuấn kéo ra một cái ghế, vỗ vỗ lưng ghế, để Tống Vy ngồi xuống.

Tống Vy không từ chối, mỉm cười ngồi xuống.

Đây là chiếc ghế mà chồng cô đã kéo ra cho cô, cô từ chối làm gì.

Trừ khi bạn ngu ngốc!

Tống Vy ngồi xuống rồi, Đường Hạo Tuấn kéo chiếc ghế bên cạnh cô ngồi xuống.

Sau khi đã yên vị, những người giúp việc bắt đầu dọn món ăn.

Những món ăn thịnh soạn và ngon lành như thế lần lượt được bưng lên, bàn ăn nhanh chóng được đầy ắp, mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Trần Châu Ánh nhìn những món ăn này với đôi mắt sáng rỡ: “Wow, thật tuyệt vời, nhờ ơn bác sĩ Kiều, tối nay có lộc ăn rồi.”

Khi Kiều Phàm nghe vậy, anh ta cười khúc khích: “Cô Trần thích nó là được, nhưng không phải là nhờ phúc của tôi, mà là Vy Vy, cô ấy đã dặn dò nhà bếp làm.”

“Đó cũng là vì có sự hiện diện của anh nên tối nay mới có nhiều món ăn như vậy. Bình thường tôi không thể ăn được.” Trần Châu Ánh xua tay nói.

Tống Vy khóe miệng giật giật: “Châu Ánh, nghe cậu nói như thể bình thường chúng tớ bạc đãi cậu vậy, không cho cậu ăn ngon?”

Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Châu Ánh.

Nụ cười trên mặt Trần Châu Ánh đông cứng lại, cô lập tức nhận ra mình đã nói sai, rồi ngượng ngùng nhìn hai vợ chồng.