CHƯƠNG 2232
Ý tứ rất rõ ràng, là không cho cô lấy.
“Hửm?” Tống Vy ngạc nhiên quay đầu, nhìn Đường Hạo Tuấn, rõ ràng không hiểu Đường Hạo Tuấn tại sao lại ngăn cô: “Chồng, anh làm gì vậy?”
Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn lóe lên, giọng nói vẫn trầm khàn gợi cảm: “Đồ trong này, em tạm thời không thể xem.”
“Tại sao chứ?” Tống Vy chớp mắt, rất không hiểu: “Đồ trong này không phải là Châu Ánh tặng chúng ta hay sao? Tại sao em không thể xem?”
“Không phải em không thể xem, là em bây giờ không thể xem.” Đường Hạo Tuấn nói với ánh mắt thâm trầm.
Bây giờ xem rồi, buổi tối là không dùng được.
Cô chắc chắn sẽ nghĩ cách xử lý đồ trong hộp.
Cho nên vì buổi tối, để có thể dùng được đồ trong chiếc hộp, anh bây giờ chỉ có thể ngăn cô xem đồ trong hộp.
Tống Vy nghe thấy lời của Đường Hạo Tuấn, chỉ cảm thấy càng thêm mờ mịt: “Tại sao em không thể xem bây giờ?”
Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm anh, giống như muốn nhìn ra được điều gì đó từ trên mặt anh.
Nhưng trên mặt anh không có cái gì cả, cô hoàn toàn không nhìn ra anh rốt cuộc đang che đậy cái gì.
Điều này khiến Tống Vy ít nhiều có hơi thất bại.
Đường Hạo Tuấn hơi nhìn đi chỗ khác, không nhìn thẳng vào mắt của Tống Vy.
Anh sợ anh nhìn thẳng quá lâu thì sẽ mềm lòng, không nhịn được mà lấy tay ra, để cô mở chiếc hộp.
Cho nên, vì hạnh phúc của buổi tối, anh chỉ có thể dằn lòng.
“Vì sao thì anh bây giờ cũng không thể nói, đến lúc đó em sẽ biết thôi, yên tâm đi, anh sẽ không tổn thương em.” Đường Hạo Tuấn một tay sờ mặt của Tống Vy, rất nghiêm túc nói với cô.
Tống Vy lấy tay của anh ra khỏi mặt cô: “Em đương nhiên biết anh sẽ không tổn thương em, chỉ là anh thần bí như vậy, giấu diếm em, khiến trong lòng em rất không đúng, càng tò mò hơn, cho nên chồng à, anh để em xem thử bên trong rốt cuộc là gì có được không?”
Cô lắc cánh tay của anh mà nũng nịu.
Đồng tử của anh hơi co rút, suýt nữa không ngăn chặn được thì muốn cho cô xem rồi.
Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn thắng sự manh động, anh nhịn sự không nhẫn tâm trong lòng, vẫn từ chối.
“Không được.” Đường Hạo Tuấn mấp máy môi, lạnh lùng vô tình đáp lại hai chữ.
Vẻ nũng nịu trên mặt Tống Vy lập tức biến mất, trở nên không cảm xúc: “Được, Đường Hạo Tuấn anh rất giỏi, như này cũng không chịu cho em xem, vậy anh phải nói cho em biết, bên trong là gì chứ?”
“Cũng không được.” Đường Hạo Tuấn bế cô lên, để sang sô pha ở một bên, sau đó đứng dậy, cầm chiếc hộp trong tay: “Vẫn câu nói đó, đến lúc đó em sẽ biết.”
Nói xong, anh ôm chiếc hộp đi về phía phòng quần áo.
Anh đi giấu chiếc hộp, tránh bị cô tìm được, xem được trước, sau đó lén xử lý.
Thấy sự khác thường của Đường Hạo Tuấn, Tống Vy đâu có không biết anh muốn làm gì, cô tức tới mức đỏ bừng mặt.