Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2229




CHƯƠNG 2229

Không thể bóc ở nơi công cộng, nếu không bị người khác nhìn thấy thì rất xấu hổ.

Rốt cuộc là thứ gì, kêu cô ấy đặc biệt dặn đi dặn lại một cách nghiêm túc như vậy?

“Aiya Vy Vy cậu đừng hỏi, tóm lại không phải là đồ xấu gì cả, ngược lại còn là đồ tốt, sếp Đường chắc chắn sẽ thích, được rồi, không nói nữa. cậu mau về phòng đi, về phòng thì cậu sẽ biết.”

Nói xong, Trần Châu Ánh xoay người Tống Vy, sau đó đẩy lưng của cô, đẩy cô về phía cầu thang.

Tống Vy cũng không có phản kháng, để mặc cô ấy đẩy mình đi.

Vừa hay, cô cũng muốn về phòng xem thử trong này rốt cuộc là thứ gì mà khiến Trần Châu Ánh thần thần bí bí còn cẩn thận như vậy.

Đẩy Tống Vy tới chân cầu thang, Trần Châu Ánh bỏ tay ra khỏi lưng của cô.

Trần Châu Ánh xua tay rồi nói: “Đươc rồi Vy Vy, cậu tự mình đi lên đi, tớ không đi đâu, tớ gọi điện cho sư huynh của tớ, lát nữa đi chơi với An An.”

“Được, vậy cậu tự mình làm đi, tớ đi lên trước.” Tống Vy cười rồi gật đầu, sau đó nhấc tè váy dài lên, ưu nhã đi lên tầng.

Rất nhanh thì tới phòng.

Tống Vy mở cửa phòng đi vào, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha ở trong phòng, trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên: “Anh sao lại ở đây?”

Người đàn ông là Đường Hạo Tuấn, anh lúc này ngồi trên sô pha, trên chân để một chiếc laptop, hai tay đặt trên bàn phím máy tính, rõ ràng đang làm việc.

Đường Hạo Tuấn nghe thấy câu hỏi của cô, hơi nhíu mày, dường như có chút không vui lắm: “Nơi này là phòng của chúng ta, anh sao không thể ở đây?”

Tống Vy thu lại vẻ ngạc nhiên, lật tay đóng cửa lại, cười như không cười nói: “Anh không phải chia phòng với em sao?”

Ý tứ chính là nơi này đã là phòng của một mình cô rồi.

Phòng của anh ở phòng bên cạnh.

Đường Hạo Tuấn đâu có nghe không ra cô đang trêu ghẹo anh, mím môi ho một tiếng: “Chúng ta bây giờ đã làm hòa rồi, vậy anh chuyển về cũng là nên mà.”

Tống Vy thấy buồn cười: “Anh ngược lại tự giác, nóng lòng đấy.”

Cô còn chưa mở miệng bảo anh chuyển về, có thể không đồng ý.

Kết quả anh tự mình lon ton quay về rồi.

Có điều anh chuyển về cũng tốt, anh chuyển về rồi, mới có nghĩa bọn họ thật sự làm hòa rồi.

Nếu không bọn họ cũng chỉ là làm hòa bên ngoài, tình cảm vẫn xảy ra vấn đề.

Bây giờ anh quay về rồi, tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng buông xuống được rồi.

Đường Hạo Tuấn giả bộ nghe không ra sự trêu ghẹo của cô, ánh mắt dừng trên chiếc hộp trong tay cô, nheo mắt hỏi: “Đó là cái gì?”

Tống Vy đi về phía anh: “Quà Châu Ánh tặng cho chúng ta, nói là có thể thúc đẩy tình cảm của chúng ta, em cũng không biết bên trong là gì, vốn muốn bóc ra xem thử, nhưng bị cô ấy ngăn lại, cứ muốn em về phòng mới được xem, còn nói món quà này anh chắc chắn thích.”

“Ổ?” Đường Hạo Tuấn nhướn mày.

Anh chắc chắn thích ư?

Người phụ nữ đó khẩu khí thật lớn!

Trên đời này, cái có thể khiến anh thích không có nhiều.

Anh ngược lại muốn xem thử, người phụ nữ đó dựa vào đâu khẳng định anh sẽ thích.