Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2228




CHƯƠNG 2228

Ý của lời này rất rõ ràng.

Vậy thì cô chưa chắc thích, nhưng Đường Hạo Tuấn là cực kỳ thích.

Điều này khiến trong lòng Tống Vy không biết tại sao lại có chút dự cảm không tốt.

“Bởi vì đàn ông đều thích thứ này.” Mí mắt của Trần Châu Ánh nhướn lên, nói đầy thâm ý.

Dự cảm của Tống Vy càng thêm không tốt.

“Ổ? Rốt cuộc là thứ gì?” Tống Vy hỏi.

Trần Châu Ánh lắc lắc ngón tay: “Không thể nói không thể nói, cậu xem rồi sẽ biết thôi, yên tâm đi, là thứ tuyệt đối có thể khiến cậu và sếp Đường gia tăng tình cảm, đi thôi, tớ dẫn cậu đi xem.”

Tống Vy nghe cô ấy nói như vậy, biết rằng không nhìn thấy đồ là không thể biết rốt cuộc là gì, cô cũng hết cách, chỉ đành đi theo cô ấy đi tới phòng khách.

Trong phòng khách đã không còn ai rồi, Kiều Phàm không biết đã rời đi từ khi nào.

Tống Vy và Trần Châu Ánh đi tới trước sô pha, trên sô pha để một cái túi rất đẹp, trong túi hình chữ nhật, nhìn một cái là biết một cái hộp.

Chiếc hộp không lớn, cũng chỉ là cỡ một cái hộp giày, hơn nữa chiếc hộp và cái túi đều là màu đen, đóng gói cẩn thận.

Tống Vy cũng nhìn không ra bên trong rốt cuộc là thứ gì.

Cô chỉ cảm thấy thần thần bí bí, không nhịn được mà hỏi: “Đồ trong chiếc hộp này là qua tặng cậu tặng cho tớ sao?”

“Đương nhiên.” Trần Châu Ánh vội gật đầu, sau đó đưa chiếc hộp qua: “Nè, cho cậu.”

“Vậy thì cảm ơn.” Tống Vy đưa tay nhận lấy, sau đó muốn gỡ dây buộc trên chiếc hộp.

Trần Châu Ánh thấy vậy, vội vàng túm tay của cô: “Vy Vy cậu làm gì?”

Tống Vy nhìn Trần Châu Ánh với vẻ mặt kỳ quái: “Đương nhiên là bóc quà, xem bên trong là cái gì, còn có thể làm gì chứ? Sao hả, tớ không thể bóc sao?”

Nhận quà bóc quà trước mặt mọi người, đối với bọn họ mà nói, không phải là một loại hành vi bất lịch sự.

Đầu tiên giữa bọn họ rất thân thiết, cho nên sẽ không để ý những điều này.

Ngoài ra là bọn họ tiếp xúc khá nhiều với văn hóa phương tây, thời gian ở nước ngoài cũng tương đối dài, đã quen với sự trực tiếp của phương Tây, nhận quà thì bóc, sẽ không giống như trong nước, đợi sau khi người tặng quà đi rồi mới bóc quà.

Vậy nên cô vừa rồi mới chuẩn bị bóc quà.

Chỉ là không ngờ, quà còn chưa bóc ra thì bị Trần Châu Ánh ngăn lại.

“Đương nhiên không phải.” Trần Châu Ánh lắc đầu, ý bảo quà này không phải không thể bóc.

Tống Vy nhướn mày: “Vậy cậu sao lại ngăn tớ?”

Trần Châu Ánh ho khẽ hai tiếng: “Cái đó, quà này có hơi đặc biệt, cho nên tớ kiến nghị tốt nhất là đừng bóc ở nơi công cộng, nếu không rất xấu hổ, cậu vẫn là về phòng rồi xem đi.”

Nghe thấy lời này, tim của Tống Vy đập thình thịch, dự cảm không tốt càng nhiều hơn.

Cô cúi đầu nhìn cái hộp trong tay, lại nhìn dáng vẻ chột dạ đó của Trần Châu Ánh, cô nheo mắt lại hỏi: “Trong này rốt cuộc là cái gì?”