Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2227




CHƯƠNG 2227

Mắt của Trần Châu Ánh chợt sáng lên: “Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn cậu Vy Vy.”

Tống Vy đè tay xuống: “Đừng kích động, bây giờ không phải còn chưa xảy ra chuyện gì hay sao.”

“Tớ đương nhiên kích động rồi, bởi vì cậu là lá chắn bảo vệ của tớ, tớ phải lấy lòng cậu.” Trần Châu Ánh cười rồi nói, sau đó nghĩ tới điều gì đó, con mắt khẽ đảo, trên mặt nở nụ cười xấu xa: “Có điều Vy Vy, tớ thật sự không ngờ nhà, cậu và sếp Đường vậy mà cuồng nhiệt như vậy, ở trong bếp thì… he he.”

Lời cuối cùng cô ấy không nói, mà dùng nụ cười nham hiểm thay thế.

Nhưng ý tứ mọi người đều hiểu.

Mặt của Tống Vy lại đỏ ửng, xấu hổ nói: “Cái này có gì ngạc nhiên chứ, giống như cậu vừa nói thôi, chúng tớ chiến tranh lạnh nhiều ngày như vậy, anh ấy rất lâu không gần gũi với tớ, bây giờ đã làm hòa rồi nên không nhịn được chứ sao.”

“Ồ ~ ~” Trần Châu Ánh cười xấu xa mà kéo dài âm cuối: “Không nhịn được à, Vy Vy, cậu thay đổi rồi.”

“Tớ sao lại thay đổi chứ?” Tống Vy nhìn cô ấy.

“Trở nên to gan cuồng nhiệt rồi.” Trần Châu Ánh giơ hai ngón cái lên, sau đó ấn vào nhau: “Cậu của trước kia hơi bị tớ nhìn thấy một chút dấu vết sau khi thân mật với sếp Đường thì cực kỳ xấu hổ, lần này bị tớ nhìn thấy hành động thân mật thực tế, vậy mà không xấu hổ như trước, hơn nữa còn có thể thoải mái nói không nhịn được, cái này không phải thay đổi thì là cái gì, có phải sau khi bị tớ cười mấy lần, da mặt dày hơn rồi không?”

Cô ấy dùng vai đụng Tống Vy.

Tống Vy dịch sang một bên, kéo giãn khoảng cách với cô ấy, đỏ mặt trả lời: “Gần như vậy, dù sao tớ cũng bị cậu cười mấy lần rồi, cũng quen rồi, da mặt có thể không dày sao?”

“He he, vậy xem ra thật sự là công lao của tớ.” Trần Châu Ánh cười rồi nói: “Thật ra da mặt dày một chút cũng tốt, hở một tí thì xấu hổ thì ăn không xuôi rồi.”

“Chỉ cậu có lý.” Tống Vy không khách sáo mà lườm cô ấy.

Sau đó, cô day huyệt thái dương, nói chuyện chính: “Đúng rồi, cậu trở về từ khi nào? Không có việc gì thì chạy tới bếp làm gì?”

“Tớ vừa quay về không lâu.” Trần Châu Ánh khoát tay đáp: “Trước khi tớ ra ngoài không phải đã nói, muốn chuẩn bị quà cho cậu và sếp Đường hay sao, cho nên ra ngoài mua quà cho hai người, mua xong thì trở về, ở trong phòng khách gặp được Kiều Phàm, nói với anh ta vài câu, sau khi từ chỗ anh ta biết cậu ở trong bếp thì đi tới cậu, muốn đưa quà cho cậu, ai ngờ sếp Đường cũng ở đây, còn… Có điều Vy Vy, hành động sếp Đường ấn cậu vào tường hôn đó, thật sự là quá ngầu, cậu thật là có phúc, có thể có người chồng đẹp trai như vậy.”

Cô ấy cười xấu xa chớp mắt với Tống Vy.

Tống Vy ngoài mặt tuy ngại ngùng, nhưng trong mắt lại không che đậy được sự kiêu ngạo: “Cũng tạm được, cũng chỉ đẹp trai hơn người đàn ông bình thường một chút.”

“Vy Vy, câu này của cậu khiến người khác muốn đánh người nha.” Trần Châu Ánh lườm cô.

Tống Vy khẽ mỉm cười, xua tay: “Được rồi được rồi, không nói những lời này nữa, quà cậu mua đâu?”

Cô đưa tay ra.

Trần Châu Ánh chỉ về phía phòng khách: “Ở phòng khách đó, tớ không cầm theo.”

“Vậy thì đi thôi.” Tống Vy kéo cánh tay của cô ấy: “Tớ rất muốn xem thử, câu chuẩn bị quà gì cho tớ và Hạo Tuấn.”

Trong mắt Trần Châu Ánh vụt qua một tia ánh sáng xấu xa, trên mặt nở nụ cười càng thêm nham hiểm: “Yên tâm, sếp Đường chắc chắn rất thích.”

“Tại sao anh ấy lại rất thích?” Tống Vy có chút không hiểu.