Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2225




CHƯƠNG 2225

Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Châu Ánh thở dài một trận, và rất trách bản thân.

Mày nói mày đi thì đi thôi. Vậy mà vô dụng như vậy, còn có thể va đập.

Bản thân Trần Châu Ánh cũng ghét chính mình luôn rồi.

Đường Hạo Tuấn cũng cảm thấy cô ấy thật sự quá ngốc, đi đường còn có thể va chạm, quấy nhiễu nhã hứng của anh.

Nếu không phải nể tình người phụ nữ này là bạn của Tống Vy, anh sớm đã cho người ném ra ngoài rồi.

Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn Trần Châu Ánh, sắc mặt càng lúc càng khó coi, khí tức xung quanh cũng đè nén tới đáng sợ.

Trần Châu Ánh cũng sắp bị dọa khóc rồi, đầu tiên là dè dặt nhìn Đường Hạo Tuấn, cuối cùng nhìn sang Tống Vy với ánh mắt cầu xin, mắt chớp chớp, ý trong mắt rất rõ ràng.

Vy Vy, giúp tớ!

Tống Vy nhận được cầu cứu của Trần Châu Ánh, nhìn dáng vẻ Trần Châu Ánh bị Đường Hạo Tuấn dọa không nhẹ, không khỏi có hơi buồn cười: “Được rồi Hạo Tuấn, đừng như vậy, anh xem anh dọa Châu Ánh rồi kìa, cô ấy đâu phải cố ý, cô ấy là đến tìm em, ai biết chúng ta đang… có điều chuyện này cũng tại anh, không có chuyện gì đi hôn em ở trong bếp.”

Tống Vy đánh vào cánh tay của Đường Hạo Tuấn, không khách sáo mà nói.

Mặc kệ như nào, Trần Châu Ánh là bạn của cô, cho dù nhìn thấy cũng là vô tâm.

Cô cũng không đành nhìn thấy Trần Châu Ánh bị Đường Hạo Tuấn ghi hận.

Phải, ghi hận.

Đường Hạo Tuấn nhìn Trần Châu Ánh lạnh lùng như vậy, không phải vì cái khác, thuần túy là Trần Châu Ánh đột nhiên xuất hiện, quấy nhiễu nhã hứng của anh.

Cho nên cô thế nào cũng phải giúp Trần Châu Ánh nói chuyện.

Nghe thấy Tống Vy nói giúp mình, Trần Châu Ánh cũng nhìn sang Đường Hạo Tuấn, vội vàng gật đầu: “Đúng đó sếp Đường, Vy Vy nói không sai, tôi không phải cố ý, tôi thật sự không biết hai người đang thân mật, nếu tôi biết, tôi tuyệt đối không tới, vậy nên sếp Đường, anh tha cho tôi lần này đi, tôi không dám nữa, thật sự không dám nữa, tôi thề.”

Nói xong, cô ấy giơ ba ngón tay lên, làm động tác thề, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Tống Vy nhìn mà có chút buồn cười, kéo cánh tay của Đường Hạo Tuấn, lại nói giúp: “Được rồi Hạo Tuấn, bỏ đi, Châu Ánh chỉ là không cẩn thận nhìn thấy chúng ta hôn nhau, đây phải làm chuyện xấu gì, anh như vậy sẽ dọa cô ấy, cùng lắm buổi tối chúng ta tiếp tục?”

Câu nói cuối cùng này, cô nói rất bé, là ghé vào bên tai Đường Hạo Tuấn nói, chỉ nói cho một mình anh nghe.

Trong mắt Đường Hạo Tuấn lóe ám quang, khí lạnh quanh người lập tức thu lại.

Thấy vậy, Tống Vy biết đã thành công rồi, có hơi buồn cười: “Được rồi, anh đi trước, em nói chuyện với Châu Ánh, dỗ cô ấy, cô ấy bị anh dọa không nhẹ, không an ủi cô ấy, tối nay cô ấy sẽ mơ thấy ác mộng.”

Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Trần Châu Ánh, sự khinh bỉ trong mắt rất rõ ràng, rõ ràng xem thường lá gan này của Trần Châu Ánh.

Anh còn chưa làm gì với cô ấy, chỉ lạnh mặt, như vậy cũng bị không nhẹ, thật là vô dụng!

“Đừng nói quá lâu, anh về phòng thay quần áo trước, quần áo nhăn rồi.” Đường Hạo Tuấn chỉnh cổ áo sơ mi, nói đầy thâm ý, giọng nói trầm thấp gợi cảm.

Gương mặt nhỏ của Tống Vy chợt đỏ ửng.

Quần áo nhăn rồi, rốt cuộc làm sao mà nhăn, cái này còn cần nói sao?