Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 222: Là Ảo Giác Sao






Đặc biệt là Lâm Giai Nhi, người sau này sẽ gả cho Đường Hạo Tuấn, cô càng không thể để cho Lâm Giai Nhi nhìn thấy.

“Tại sao?” Tống Hải Dương nhìn Tống Vy.

Tống Dĩnh Nhi cũng nghiêng cái đầu nhỏ.

Tống Vy không biết nên giải thích với hai đứa bé như thế nào, đôi mắt đảo đảo, cười nói: “Bởi vì chị gái ở bên ngoài không thích trẻ con, vì vậy hai đứa phải nghe lời, đợi lát nữa về nhà, mẹ sẽ mua kem cho hai đứa, thế nào?”
“Oh yeah, con muốn ăn kem.

” Tống Dĩnh Nhi vừa nghe thấy có ăn, vui đến mức nhảy cẫng lên.


“Em chỉ có biết ăn thôi.

” Tống Hải Dương lườm em gái, mặc dù trong lòng đoán mẹ chắc chắn không nói thật, nhưng nhìn em gái vui vẻ như vậy, cũng gật đầu đồng ý.

“Ngoan!” Tống Vy hôn hai đứa bé, đóng cửa nhà vệ sinh lại, lúc này mới đi về phía cửa phòng bệnh, mở cửa ra.

Lâm Giai Nhi mặc bộ quần áo bệnh nhân màu xanh trắng, mỉm cười vẫy tay với Tống Vy: “Cô Tống, chào buổi tối.


“Chào buổi tối.

” Tống Vy mỉm cười chào lại, sau đó hỏi: “Cô Lâm có chuyện gì sao?”
“Tôi nghe Ngọc nói bác sĩ Kiều bị tai nạn xe, vì vậy qua đây xem thế nào, muộn như vậy rồi, không làm phiền bác sĩ Kiều chứ?” Lâm Giai Nhi nhìn về phía sau cô.

“Không có, Phàm vẫn chưa tỉnh lại, cô Lâm vào đi.

” Tống Vy buông tay nắm cửa ra, nghiêng người nhường đường cho Lâm Giai Nhi.

Lâm Giai Nhi gật đầu, nói tiếng cảm ơn sau đó đi vào.

Tống Vy đóng cửa lại, đi theo sau cô ta.


Lâm Giai Nhi đi thẳng đến giường bệnh, Tống Vy đi đến máy lọc nước ở trong góc để lấy nước.

Lấy nước xong, Tống Vy quay lại bên cạnh cạnh Lâm Giai Nhi, đưa cốc nước dùng một lần cho cô ta: “Cô Lâm, mời.


“Cảm ơn.

” Lâm Giai Nhi vội vàng mỉm cười, nhận lấy cốc nước, nhưng dưới đáy mắt vụt qua một tia chán ghét.

Tống Vy không nhìn thấy, xua tay: “Không cần cảm ơn, cô Lâm mời ngồi.


“Được.

” Lâm Giai Nhi trả lời một tiếng, đặt cốc nước sang bên cạnh rồi ngồi xuống, rõ ràng không có ý muốn uống.

Tống Vy cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô ta không uống, không uống cũng là điều bình thường.

“Cô Tống, bác sĩ Kiều không sao chứ?” Lâm Giai Nhi nhìn Kiều Phàm nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt, đang truyền dịch hỏi.


Tống Vy lắc đầu: “Không sao, chỉ là phải nằm một hai tháng.


“Ồ?” Tống Vy nhướng mày, cảm thấy trong lời nói của cô ta có ý tứ khác, hơn nữa giọng điệu cũng có chút biến hóa kỳ lạ.

Là ảo giác sao?
Tống Vy cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.

Lâm Giai Nhi thấy cô đột nhiên trầm mặc, khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt tiến đến gần: “Cô Tống đang nghĩ cái gì thế?”
Tống Vy hoàn hồn lại, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Lâm Giai Nhi, không khỏi bị dọa sợ, cả người run rẩy, mấy giây sau mới hồi phục lại, miễn cưỡng nở nụ cười trả lời: “Không có gì.


“Được rồi, cô Tống không muốn nói thì thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi cũng nên trở về rồi, nếu không lát nữa Ngọc đi kiểm tra phòng bệnh không nhìn thấy tôi ở đó, lại trách mắng.

” Lâm Giai Nhi phiền não mỉm cười, chống vào mép giường đứng dậy.

.