Chương 2177
Nghe thấy Tống Vy nói không sao, Trình Hiệp liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Anh ta sợ là mình nghe điện thoại chậm trễ như thế sẽ khiến Tống Vy không vui.
Nhưng mà cũng may là Tống Vy hiểu cho anh ta.
“Thôi được rồi trợ lý Đường, nếu như hai người đã bận, vậy thì tôi không làm phiền nữa. Anh nói lại với Đường Hạo Tuấn một tiếng tôi chờ anh ấy về nhà, chúng tôi sẽ nói chuyện với nhau.” Tống Vy lại nói.
Trình Hiệp ghi nhớ lời cô, nhẹ gật đầu: “Được rồi mợ chủ, tôi sẽ nói với tổng giám đốc.”
“Tạm biệt anh.”
“Tạm biệt.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Tống Vy đặt điện thoại di động xuống, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trần Châu Ánh cười hì hì nhìn cô: “Bây giờ yên tâm rồi đúng không, không phải là sếp Đường không chịu nghe điện thoại của cậu, mà là do quá bận rộn.”
Tống Vy hừ một tiếng: “Được rồi, ăn cơm nhanh lên đi, miếng ăn còn không thể bịt nổi miệng của cậu.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ý cười trong mắt không hề che giấu chút nào, hiển nhiên là lúc này cô thật sự đã yên lòng, đương nhiên tâm trạng cũng sẽ khá hơn.
“Được được, tớ ăn tớ ăn, tớ không cười cậu nữa.” Làm sao Trần Châu Ánh có thể không biết Tống Vy đang xấu hổ, cô cười hắc hắc bắt đầu ăn sáng rồi không nói nữa.
Thẳng cho đến khi ăn sáng xong, Trần Châu Ánh cầm máy tính bảng đi đến ngồi bên cạnh Tống Vy: “Vy Vy, cuộc thi mà chúng ta tham gia hồi mấy ngày trước ấy, cậu nói xem khi nào mới có kết quả đây. Hai ngày nay thỉnh thoảng tớ sẽ vào trang web dạo một vòng, nhưng mà lại không có thành tích mới, làm tới lo muốn chết đi được.”
Tống Vy vừa xem tivi vừa quay đầu nhìn cô, cười nhẹ: “Có cái gì mà lo lắng chứ, đến lúc có thì sẽ có thôi, không phải vòng bán kết lần trước cũng là như vậy à.”
“Tớ biết chứ, nhưng mà tớ rất muốn biết kết quả, muốn biết có phải chúng ta là quán quân không. Lúc tham gia vòng bán kết, tớ sợ mình bị loại, cũng may mắn là cuối cùng chúng ta tiến lên làm hai người đứng đầu, cùng với một nhóm khác tranh tài trong trận chung kết. Chắc chắn là bây giờ bọn họ cũng đang lo lắng như chúng ta, đang nghĩ xem rốt cuộc thì ai mới là quán quân.” Trần Châu Ánh thở dài.
Tống Vy rũ mắt: “Thật ra thì nói không lo lắng là không thể nào, nhưng mà có lo lắng thì cũng không làm được gì, đến lúc nên có kết quả thì sẽ có thôi, bây giờ lo lắng cũng vô dụng, còn không bằng dùng tâm trạng bình tĩnh mà đối mặt với nó. Cho dù cuối cùng có kết quả gì đi nữa thì chúng ta cứ thản nhiên đối mặt, dù sao thì mình đã cố gắng mà.”
“Nói cũng đúng, nhưng mà tớ không thể bình tĩnh được. Thôi bỏ đi, cậu đừng có quan tâm tới tớ, không xem thì sẽ không bình tĩnh được.” Trần Châu Ánh khoác khoác tay.
Tống Vy nhún vai: “Được rồi, vậy tới mặc kệ cậu, cậu từ từ theo dõi đi.”
“Biết rồi.” Trần Châu Ánh gật đầu, sau đó lại cầm lấy máy tính bảng không ngừng làm mới trang web xem xét kết quả.
Nhưng mỗi một lần làm mới đều không hề có kết quả xuất hiện, chỉ có thông tin của vòng trước.
Kết quả này khiến trong vòng Trần Châu Ánh càng bực bội hơn, càng bực bội thì lại càng muốn tải lại.
Tống Vy thấy cô như vậy, dở khóc dở cười lắc lắc đầu.
Cô nói chứ cần gì phải làm như vậy,
Tự mình tạo thêm phiền não cho mình, giống y như là cuộc chiến tranh lạnh của cô và Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy không quan tâm đến Trần Châu Ánh ngồi bên cạnh đang chiến đấu với thành tích, lúc này cô cứ nhìn tivi mà không chớp mắt.