Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2175




Chương 2175

Cho nên sếp Đường à anh, nhất định phải nghe điện thoại, nhất định phải nghe, nếu không thì anh không còn vợ nữa đâu.

Trần Châu Ánh chắp tay trước ngực, không ngừng thầm lặng cầu nguyện.

Mà Tống Vy ngồi đối diện vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, nhìn giao diện đang thực hiện cuộc gọi trong điện thoại, cứ vang lên tiếng tút tút không ngừng, nhưng không có người nào nghe máy, trong lòng càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng lạnh lẽo.

Đến mức hàm răng cắn chặt bờ môi, cảm xúc quanh người từ chờ mong dần dần biến thành âm trầm.

Trần Châu Ánh thấy cô như vậy, trong lòng có chút lo lắng: “Vy Vy…”

“Tớ không sao.” Tống Vy lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười.

Trần Châu Ánh không nói chuyện, vẫn lo lắng nhìn cô như cũ.

Không sao à?

Sắc mặt cô tái nhợt hết cả rồi, làm sao có thể không sao được chứ.

Tổng giám đốc Đường cũng thật là, thật sự là anh không muốn nghe điện thoại của Vy Vy, hay là đang bận chứ.

Nếu như đang bận thì cứ tắt điện thoại rồi gửi tin nhắn cho cô một tiếng là được mà.

Nhưng mà bây giờ…

“Thiệt tình.” Trần Châu Ánh đau đầu thở dài một hơi.

Rốt cuộc là sao vậy chứ, vất vả lắm cô mới có thể khuyên nhủ Vy Vy, kết quả là đến chỗ sếp Đường thì lại như xe bị tuột xích.

Cô bày tỏ mình không còn cách nào khác.

Tống Vy vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, điện thoại vẫn còn đang trong cuộc gọi.

Cô âm thầm nói với mình, nếu như vang lên ba tiếng, ba tiếng trôi qua mà vẫn không có người nào nghe điện thoại, vậy thì mình tắt máy, tuyệt đối sẽ không gọi nữa.

Sau đó, cô còn phải suy nghĩ xem mình và Đường Hạo Tuấn có thể tiếp tục ở bên nhau hay không.

Một tiếng…

Tống Vy thở dài.

Hai tiếng…

Tống Vy nhắm mắt lại.

Ba…

Trong lòng cô vừa mới định đếm số ba, trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng nói: “Mợ chủ.”

Tống Vy lập tức mở to mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.

Màn hình điện thoại đã không còn là giao diện đang gọi mà là giao diện đang trò chuyện, phía trên đang bắt đầu tính thời gian.

Vì vậy mới có thể thấy được lúc nãy không phải là cô nghe nhầm.

Trần Châu Ánh thấy Tống Vy sợ run, còn tưởng là Tống Vy không kịp phản ứng, cô lập tức vui mừng kêu lên: “Vy Vy, cậu nghe thấy chưa, nhận rồi nhận rồi, sếp Đường nhận rồi.”

Trình Hiệp ở đâu bên kia giật giật khóe miệng: “Chuyện là… cô Trần, tôi không phải là sếp Đường, cô nhận lầm người rồi.”

Nghe nói như thế, biểu cảm vui vẻ trên mặt Trần Châu Ánh lập tức biến mất không còn tâm hơi, cô quát lên với điện thoại: “Anh không phải là sếp Đường thì nghe điện thoại làm cái gì, còn hại tôi vui vẻ một phen, anh có biết là Vy Vy đã nghĩ thông suốt rồi không hả. Đồng ý nghe lời sếp Đường rời khỏi nơi này, đồng ý làm hòa với sếp Đường, kết quả chủ động gọi điện thoại cho sếp Đường, mà sếp Đường lại không chịu nghe, bây giờ vất vả lắm mới có thể nhận điện thoại, kết quả không phải là sếp Đường mà lại là anh. Anh không có chuyện gì làm mà lại lấy điện thoại của sếp Đường, anh vượt quyền rồi có đúng không hả?”