Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2164




Chương 2164

Còn tiếp tục hỏi nữa thì không thể nào.

Đương nhiên Kiều Phàm cũng biết điểm này, anh đẩy đẩy kính mắt: “Vậy bác gái, tôi đi trước đây, làm phiền bác nói với Giang Hạ một tiếng.”

Nói xong, anh còn khom lưng chào tạm biệt mẹ Giang.

Mẹ Giang bị hành động này của anh làm cho giật mình.

Vốn dĩ bà đã bị hai chữ bác gái của anh làm cho kinh ngạc, nó còn đáng sợ hơn so với tiếng xưng hô lúc nãy.

Bây giờ thấy anh còn cúi đầu với mình, bà thật sự hoảng sợ đến choáng váng.

Có điều còn chưa đợi mẹ Giang trả lời thì anh đã đi trước rồi, quay người đi về phía thang máy.

Mẹ Giang nhìn bóng lưng của anh, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Mặc dù không biết rốt cuộc anh nổi cơn điên gì, tại sao thái độ đối với mình lại thay đổi 180 độ, nhưng bây giờ nhìn thấy anh đi, bà vẫn thở phào một hơi.

Sau đó, mẹ Giang thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn lá thư trong tay mình, trong mắt toát lên vẻ do dự.

Bà đang do dự mình có cần phải đưa lá thư này cho Hạ hay không, dù sao thì bà cũng không biết trong thư viết cái gì.

Nếu như viết mấy lời làm lòng người tổn thương, bà đưa thư cho Hạ, vậy chẳng phải là đang hại Hạ à?

Nhưng nếu như không đưa cho Hạ, đến lúc đó cậu ta nhắc lại, chẳng phải cậu ta sẽ nổi trận lôi đình ư?

Mẹ Giang xoa xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng.

Nhưng mà cuối cùng mẹ Giang vẫn quyết định đưa lá thư cho Giang Hạ.

Dù sao thì đã đồng ý với người ta rồi, không đưa thì cũng không được, có đúng không?

Cùng lắm thì bà nhìn Hạ xem thư, nếu như Hạ xem thư xong mà cảm xúc có chỗ nào không bình thường thì bà có thể trấn an con gái bất cứ lúc nào.

Đúng rồi, cứ làm như thế đi.

Nghĩ đến đây, mẹ Giang thở dài một hơi, lại quay người mở cửa phòng bệnh của Giang Hạ ra rồi lại bước vào.

Lúc này, Giang Hạ đang đọc sách. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô tưởng là y tá vào kiểm tra phòng nên không ngẩng đầu lên.

Nghe mẹ Giang gọi cô một tiếng, cô mới ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn mẹ Giang: “Mẹ, sao mẹ lại quay lại?”

“Mẹ quay lại là có đồ muốn đưa cho con.” Mẹ Giang cười trả lời.

Giang Hạ thắc mắc: “Đồ hả? Mẹ, trước khi đi, mẹ có đồ gì quên đưa cho con à?”

“Không phải của mẹ.” Mẹ Giang lắc đầu, bỏ cái túi trong tay xuống, lấy lá thư mà Kiều Phàm đưa cho bà từ trong túi ra rồi đi đến gần Giang Hạ: “Là của Kiều Phàm đưa cho con.”

Bà đưa thư cho Giang Hạ.

Đầu tiên, Giang Hạ giật mình, sau đó tò mò nhận lấy lá thư: “Thư anh ta đưa con?”

“Đúng vậy.” Mẹ Giang gật đầu: “Lúc nãy sau khi mẹ ra khỏi phòng, vốn dĩ mẹ chuẩn bị đi thẳng về, kết quả không ngờ lại gặp cậu ta ở ngoài cửa, mẹ mới nói chuyện với cậu ta vài câu, sau đó cậu ta liền đưa cái này cho mẹ, kêu mẹ đưa lại cho con.”

Giang Hạ nhìn lá thư trong tay, rất nhẹ, rất mỏng, nhưng không biết tại sao lòng cô lại cảm thấy nặng trĩu.