Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2114




Chương 2114

Thấy anh không muốn nói, Giang Hạ cũng không hỏi nhiều.

Cô rất có chừng mức, cũng tự biết rõ mình, quan hệ giữa bọn họ rất vi diệu, cô không thích hợp hỏi nhiều.

Vậy nên cô vẫn ngoan ngoãn im miệng, không lên tiếng thì tốt hơn.

Có điều nhìn thấy anh lại day mi tâm, trong lòng cô vẫn rất không yên tâm: “Anh Kiều, tôi vẫn là đi gọi bác sĩ cho anh đi, tôi thấy anh cứ day mi tâm suốt, chắc là đầu không thoải mái.”

Trong mắt của Kiều Phàm vụt qua một tia kinh ngạc, không ngờ cô vậy mà có sức quan sát tốt như vậy, chú ý được anh cứ day mi tâm suốt, sau đó thì nghĩ ra là anh đau đầu.

Không thể không nói, cô vẫn rất thông minh.

“Không cần, bản thân tôi là bác sĩ khoa não, tôi chắc biết mình như nào.” Kiều Phàm lần nữa xua tay từ chối.

Giang Hạ nhìn chằm chằm anh: “Thật sao?”

“Ừ.” Kiều Phàm khẽ gật đầu: “Chắc là trong não có ít máu tụ còn chưa tan, đè vào một vài dây thần kinh, cho nên dẫn tới đầu không thoải mái.”

Cũng dẫn tới sau khi tỉnh dậy, đầu óc choáng váng nặng nề nhâm nhẩm đau.

“Cái gì, có máu tụ?” Nghe thấy lời miêu tả của Kiều Phàm về phần đầu của mình, cả người Giang Hạ đều sửng sốt, giọng nói cũng nâng cao hơn rất nhiều.

Đối với cô mà nói, trong não có thứ gì đó không phải là một chuyện nhỏ, ngược lại, đây là một chuyện lớn.

Trong đầu có thứ gì đó, rất dễ dẫn tới các bệnh khác.

Cô từng thấy có người trong đầu có khối u, không đi bệnh viện, cuối cùng khối u ác hóa, biến thành u não.

Vậy nên chuyện trong đầu có thứ gì đó, tuyệt đối không thể qua loa, nhất định phải nghiêm túc đối đãi.

Ngộ nhỡ máu tụ trong não của anh mãi không tan, cuối cùng cũng biến thành u não, vậy thì phiền phức rồi.

Nghĩ vậy, Giang Hạ rất lo lắng: “Bác sĩ Kiều, trong não của anh sao lại máu tụ?”

“Trước đó khi ba cô đánh tôi, đã đánh vào đầu của tôi, dẫn tới đầu của tôi bị chấn động nặng và não xuất huyết nhẹ.” Kiều Phàm liếc nhìn cô, lạnh nhạt đáp.

Sắc mặt của Giang Hạ chợt trắng bệch.

Vậy mà là do ba.

“Xin lỗi…” Hai tay Giang Hạ túm lấy góc áo, áy náy nói xin lỗi.

Kiều Phàm lại day mi tâm: “Được rồi, đừng xin lỗi nữa, đã qua lâu như vậy rồi.”

“Tôi biết sự việc đã qua nhiều ngày như vậy rồi, nhưng…”

Miếng của Giang Hạ hơi mấp máy, còn muốn nói cái gì, Kiều Phàm giơ tay, lần nữa cắt ngang lời của cô: “Được rồi, tôi nói rồi, đừng nói nữa.”

Giang Hạ cúi đầu: “Được.”

Nhất thời, trong phòng bệnh rơi vào yên tĩnh.

Có điều một lát sau, Giang Hạ vẫn rất không yên tâm mà ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh Kiều, anh là bác sĩ khoa não, vậy anh biết, máu tụ trong não anh sẽ biến mất không?”