Chương 2109
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng.
Sau đó, cả hai nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Bởi vì Đường Hạo Tuấn nghe thấy phòng tắm không còn tiếng nước, có nghĩa là cô đã tắm xong, sắp đi ra rồi.
Cho nên không thể nói tiếp, nếu bị cô nghe được, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Anh muốn tự mình giải quyết chuyện này, không muốn liên lụy đến cô.
Tất nhiên, cũng sẽ không để Đường Hạo Minh bắt cô đi như ý anh ta muốn.
Đây là trận chiến giữa anh và Đường Hạo Minh, anh sẽ không lôi người khác vào, đặc biệt là người anh yêu nhất.
Lúc Đường Hạo Tuấn đang nheo mắt suy nghĩ vẩn vơ, Tống Vy mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.
Cô không mặc đồ ngủ, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người.
Chiếc khăn tắm mỏng manh tôn lên dáng người quyến rũ, khiến người ta tưởng tượng xa vời.
Đường Hạo Tuấn nhìn sang, ánh mắt tối sầm lại. Lúc cô đi tới, anh vươn tay móc lấy eo cô rồi ôm cô vào lòng.
Tống Vy ngồi trên đùi anh, vòng tay qua cổ anh.
Đường Hạo Tuấn cúi người ngửi cổ cô, khẽ nhắm mắt lại: “Vợ à, em thơm quá.”
Tống Vy cười tủm tỉm: “Mùi thơm của sữa tắm đấy.”
“Không phải, là mùi thơm trên cơ thể em.” Đường Hạo Tuấn khẽ lắc đầu, sau đó hít sâu vào giữa cổ cô.
Anh thở khí nóng vào cổ cô khiến cô rất ngứa, không khỏi rụt cổ lại, mỉm cười: “Làm sao vậy, ngứa quá.”
Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Anh sẽ giúp em giải ngứa.”
Anh nói xong liền bế cô bước đến bên giường.
Tống Vy nhìn chiếc giường ngày càng gần, mặt đỏ bừng: “Anh…”
Giải ngứa trong miệng anh có nghĩa là vậy hả.
Cô cứ tưởng anh sẽ gãi cổ cho mình, kết quả là…
Dù rất bực mình trước hành động của anh nhưng Tống Vy không hề giãy dụa mà để mặc cho người đàn ông đặt mình xuống giường.
Đêm nay tâm trạng của anh không tốt lắm, cô hỏi thì anh cũng không muốn nói, cứ để trong lòng.
Cho nên cô biết anh cần phải trút hết ra.
Tối hôm đó, anh trở nên rất cường thế, bớt đi sự dịu dàng thường ngày, kéo Tống Vy chiến đấu gần như cả đêm.
Mãi đến ngày hôm sau trời gần sáng mới chịu tha cho Tống Vy.
Tống Vy lúc này có cơ hội thở phào, sau đó nằm gục trên gối ngủ thiếp đi.
Cô thật sự là quá mệt rồi, mí mắt cũng không nhấc lên được, cả người đều không có sức, cử động cũng không muốn cử động, ngay cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, càng đừng nhắc chuyện đắp chăn cho mình, điều chỉnh tư thế ngủ, để mặc bản thân nằm bò trên giường.
Cứ như vậy đi, quan tâm tư thế của cô làm gì chứ, cô quá mệt rồi, chỉ muốn đi ngủ.
Cho nên chuyện còn lại, đợi ngày mai sau khi thức dậy rồi nói.
Cứ như vậy, Tống Vy hoàn toàn đi vào mộng đẹp, do mệt quá, còn phát ra tiếng ngáy be bé, chứng minh cô lúc này đã ngủ rất say.