Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2096




CHƯƠNG 2096

Nói điều này bây giờ quả thật có hơi sớm.

Anh cũng không định nói với cô chuyện này ngay lúc này, chỉ là do cô chỉ tình cờ nghe thấy mà thôi.

Vẫn nên dựa theo kế hoạch ban đầu, đợi anh làm xong những gì mình muốn làm, anh nói cho cô biết cũng chưa muộn.

Nghe thấy Kiều Phàm nói sẽ không nói nữa, Giang Hạ mới thở hắt ra.

Thật lòng mà nói, cô sợ anh sẽ nói mình có tình cảm với cô.

Đối với chuyện tình cảm bây giờ, cô chỉ là một tờ giấy trắng, cô không biết xử lý thế nào, cũng chẳng biết sẽ tiếp nhận nó ra sao.

Cho nên cô rất sợ anh nói quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Cô biết trước đây mình yêu anh rất nhiều nên cũng chịu ảnh hưởng từ anh, rất có thể cô sẽ yêu anh lần nữa.

Xác suất này rất cao.

Cho nên cô thật sự không muốn nghe anh nói gì cả, dù có là thật hay giả, cô cũng không muốn nghe. Nếu nghe quá nhiều sẽ dễ bị ảnh hưởng, sẽ dễ dàng sa ngã.

Cô không cần biết tại sao anh lại nói điều đó với người ở đầu dây bên kia, nhưng miễn là anh không nhắm vào ba mẹ cô là được rồi.

Những thứ khác… cứ để nó thuận theo tự nhiên.

Đối với cô bây giờ, tất cả đều không còn quan trọng nữa rồi.

“Cô đang nghĩ gì vậy?” Thấy Giang Hạ đang lơ đãng, Kiều Phàm híp mắt hỏi cô.

Giang Hạ lắc đầu: “Không có gì, tôi không nghĩ gì hết, tôi đi đun nước đây.”

Nói xong, cô cầm lấy ấm nước, xoay người đi tới phòng bếp.

Kiều Phàm nhìn theo bóng lưng cô, cũng không ngăn cản cô nữa.

Khoảng mười phút sau, Giang Hạ bưng ấm nước trong tay đi ra, rót cho anh một ly rồi đem đến giường bệnh: “Anh Kiều, uống nước.”

Kiều Phàm đáp ừm rồi nhận lấy ly nước.

Giang Hạ buông ly ra, đột nhiên nghĩ tới gì đó liền hỏi: “À phải rồi, anh Kiều, ai quét dọn những mảnh vỡ thủy tinh ở cửa thế?”

“Y tá.” Kiều Phàm uống nước, khẽ đáp.

Giang Hạ bừng tỉnh, gật đầu: “Hóa ra là vậy.”

Cũng phải, ngoài y tá ra, còn ai có thể dọn dẹp được nữa?

Vì để cô chịu trách nhiệm chăm sóc mình nên anh không thuê người chăm sóc, cho nên chỉ có thể là y tá thôi.

Cô phải nghĩ ra từ lâu rồi mới phải.

Nghĩ đến đây, Giang Hạ định rời đi nên chuẩn bị thuốc cho anh, bảo anh đợi lát nữa hẳn uống.

Nhưng vừa quay đầu đi, bụng cô quặn từng cơn, cảm giác buồn nôn chợt trào lên cổ họng.

Cô biến sắc, nhanh chóng che miệng ọe một tiếng.

Thấy vậy, Kiều Phàm nhanh chóng đặt ly nước xuống, nhìn cô: “Cô bị sao vậy?”