Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2093




CHƯƠNG 2093

Nghĩ đến đây, cô khẽ thở dài, sau đó giơ tay gõ cửa trước mặt: “Anh Kiều, anh ngủ chưa? Em vào được không?”

Bên trong cửa, Kiều Phàm đang dựa vào đầu giường bệnh nhắm mắt lại, nghe thấy giọng nói của cô, anh đột ngột mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, trong đôi mắt sâu thẳm chợt lóe lên một tia kinh ngạc.

Làm thế nào mà cô có thể điều chỉnh tâm trạng của mình nhanh chóng như vậy và quay trở lại?

Kiều Phàm nhanh chóng thu lại vẻ ngạc nhiên trong mắt, anh nhìn về phía cửa phòng bệnh, ánh mắt thâm thúy.

Theo lý mà nói, dù trí nhớ của cô không giống trước, nhưng tính cách sẽ không thay đổi.

Cho nên, dù anh không thể nắm chắc một trăm phần trăm cô sẽ làm gì tiếp theo, nhưng ít nhất xác suất đoán trúng cũng rất cao.

Anh tưởng sau khi nghe lén được cuộc nói chuyện kia, tâm trạng của cô sẽ bị ảnh hưởng, ít nhất một vài tiếng cô sẽ không trở lại.

Nhưng anh không ngờ mới một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, hoặc cũng có thể chưa tới một tiếng mà cô đã về rồi, giọng điệu vẫn không có gì thay đổi khiến anh rất bất ngờ.

“Vào đi!” Không nghĩ nhiều nữa, Kiều Phàm mở miệng nói với người phụ nữ ở ngoài cửa.

Giang Hạ đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng anh gọi, cô bỏ tay ra khỏi cửa, hít sâu một hơi, nắm tay nắm cửa, mở cửa đi vào: “Anh Kiều.”

Kiều Phàm ừm một tiếng: “Về rồi à?”

Giang Hạ gật đầu, rũ mắt xuống không nhìn anh, cô đi tới bàn: “Ấm siêu tốc bỏ ở nhà nên tôi về nhà lấy, không có nước sôi, tôi đi đun một ít đây.”

Nói xong, cô cầm ấm nước đi vào bếp.

Kiều Phàm nhìn bóng lưng cô: “Đợi đã.”

Giang Hạ dừng lại: “Anh Kiều có gì dặn dò sao?”

“Quay đầu lại đây.” Kiều Phàm thấy cô nói chuyện nhưng không quay đầu lại, không khỏi nhíu mày.

Giang Hạ nhướng mi, khẽ cắn môi, không nhúc nhích, vẫn cúi đầu như cũ: “Anh Kiều, nếu anh có việc gì cần thì cứ dặn dò.”

Thấy cô không muốn quay đầu lại, Kiều Phàm nhíu mày càng sâu, giọng nói trầm xuống: “Giang Hạ, tôi nói, quay đầu lại.”

Anh lặp lại lần nữa: “Đừng chọc tôi tức giận, có biết chưa?”

Anh đã tuôn ra những lời lẽ tức giận, cho nên Giang Hạ không thể đối nghịch với anh. Cô nhăn mặt, bất đắc dĩ quay người lại.

Nhưng Kiều Phàm rõ ràng không hài lòng với bộ dạng này của cô, anh nhìn cô: “Ngẩng đầu lên nhìn tôi.”

Giang Hạ cắn môi, cảm thấy rất khó chịu.

Cô thật sự không hiểu nổi, có gì thì nói đi, muốn dặn gì thì dặn đi, tại sao nhất định phải bảo cô quay lại?

Quay lại vẫn chưa đủ, còn muốn cô phải ngước lên nhìn anh.

Đây rõ ràng là đang cố ý gây khó dễ cho cô đây mà.

Giang Hạ rất tức giận, nhưng không dám biểu hiện trên mặt. Cô thở dài, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Kiều Phàm.

Tuy nói là nhìn anh nhưng mí mắt vẫn rũ xuống.

Thấy cô như vậy, Kiều Phàm thấy tức mình, nhưng vẫn không nói gì, để mặc cô như vậy.