Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2092




CHƯƠNG 2092

Không, có lẽ người phụ nữ này nói đúng, có thể trong lòng cô không thật sự buông bỏ tình cảm quá khứ.

Cô đã quên Kiều Phàm và tình cảm của cô với Kiều Phàm.

Nhưng sự quên này không phải là quên tự nhiên mà có sự can thiệp của con người.

Tức là từ đầu đến cuối, cô thật sự chưa bao giờ quên được Kiều Phàm, càng đừng nói là tình cảm của cô dành cho Kiều Phàm, cô chỉ cất vào nơi sâu nhất trong lòng, còn những kí ức và tình cảm vẫn còn, chỉ là tạm thời không lấy ra.

Vì vậy, nếu nó đã tồn tại, đương nhiên là tình cảm vẫn còn, trong tiềm thức của cô, cô vẫn đang nhớ lại tình cảm trước đây của mình với Kiều Phàm.

Chỉ là cô không nhận ra mà thôi.

“Cô gái? Cô gái?” Nhìn thấy Giang Hạ thất thần, người phụ nữ nghi ngờ vẫy tay về phía cô.

Giang Hạ khóe miệng giật một cái, xấu hổ cười: “Xin lỗi, tôi thất thần.”

“Không sao.” Người phụ nữ lắc đầu, sau đó khuyên: “Cô gái, tuy tôi không biết cô đã bị tổn thương tình cảm thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ gầy gò và phờ phạc của cô, hẳn là rất nghiêm trọng, vì vậy tôi không tiện khuyên cô giữ lại tình cảm của mình, nhưng tôi mong cô có thể suy nghĩ về nó và nghĩ cách xử lý đoạn tình cảm khiến người ta thương tâm này, nhưng không thể cứ mãi buông bỏ tình cảm, chỉ khi cô giải quyết nó, trái tim cô mới hoàn toàn bình tĩnh, và cô sẽ không còn sống trong tình trạng hoàng loạn như thế này, không thể thoát ra được.”

“Cảm ơn, tôi sẽ làm.” Giang Hạ đứng dậy cười cảm ơn với cô ấy.

Cô gái này nói đúng, mặc dù cô đã quên đi ký ức và tình cảm của mình với Kiều Phàm, trái tim cô vẫn sẽ bị ảnh hưởng bởi một số dao động và ảnh hưởng từ anh ta.

Vì vậy, đây là di chứng của việc không hoàn toàn buông bỏ tình cảm đối với Kiều Phàm.

Bởi vì trí nhớ cơ thể không thể quên được.

Vì vậy, nếu cô không đối mặt với nó và nghĩ cách giải quyết mối quan hệ của cô với Kiều Phàm, cô sẽ luôn bị Kiều Phàm dắt mũi.

Sẽ không bao giờ có bình yên, cho dù lúc nào cô cũng không thể nhớ ra ký ức về anh, nhưng ký ức cơ thể sẽ khiến cô luôn sống trong hoảng loạn.

Cô không muốn điều đó.

Sau khi chào tạm biệt hai vợ chồng, Giang Hạ hít sâu một hơi rồi đi về phía tòa nhà nội trú, chuẩn bị quay lại dọn dẹp những mảnh thủy tinh trên mặt đất, đồng thời tìm cơ hội nói chuyện phiếm với Kiều Phàm.

Còn về nói về cái gì …

Giang Hạ mím môi, không nghĩ ngợi gì nữa, nhanh chóng bước vào thang máy của khoa nội trú.

Một lúc sau, cô bước ra khỏi thang máy và đến trước cửa phòng bệnh của Kiều Phàm.

Cúi đầu nhìn xuống, cô thấy những mảnh kính vỡ ở cửa không còn, cửa đã được lau lại.

Trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, nghi hoặc.

Có thể là do anh ta quét sạch các mảnh vỡ thủy tinh?

Không không không, hẳn là không.

Vết thương trên người anh ta vẫn chưa lành, không thể có động tác biên độ lớn, vậy nên không phải là anh ta.

Nhưng là ai, Giang Hạ nghĩ, chỉ có thể đi vào hỏi mới biết.