Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2082




CHƯƠNG 2082

Đường Hạo Tuấn khẽ búng trán hai đứa bé: “Không sai, dù các con muốn đi những chỗ không giống nhau, các con cũng không cần cãi nhau, nên thương lượng với ba mẹ, rốt cuộc đi đâu, ba mẹ hôm nay chính là đi cùng các con, đương nhiên sẽ không để các con chơi không đã, cho nên Hải Dương, con cũng không cần nhường Dĩnh Nhi, vì ba mẹ sẽ thỏa mãn các con, các con muốn đi nơi nào, đều có thể đi.”

Suy nghĩ của anh và Tống Vy giống nhau, không có suy nghĩ lớn nhường nhỏ, anh trai thì phải nhường em gái.

Anh chỉ có suy nghĩ anh trai phải bảo vệ em gái.

Cho nên, Hải Dương không cần nhường bước, lựa chọn đi nơi Dĩnh Nhi muốn đi.

Cậu cũng có thể kiên trì muốn đi nơi mình muốn.

Làm ba mẹ, là có điều kiện thành toàn hai đứa bé.

“Ba mẹ.” Tống Hải Dương vui vẻ nhìn hai người.

Cậu biết ba mẹ suy nghĩ tiến bộ, đối xử với cậu và em gái đều tốt như nhau.

Bây giờ cậu mới hoàn toàn rõ ràng, ba mẹ còn tiến bộ hơn cậu tưởng tượng.

Bên này, Tống Dĩnh Nhi nghe xong lời của Đường Hạo Tuấn và Tống Vy, dường như hiểu ra gì đó, kéo tay Tống Hải Dương: “Em xin lỗi anh, Dĩnh Nhi không nên bắt anh nhường, cũng không nên vì anh nhường mà tiếp nhận một cách đương nhiên như vậy, mẹ nói đúng, Dĩnh Nhi và anh lớn như nhau, cho nên anh không cần nhường Dĩnh Nhi, vì anh cũng cần yêu thương bảo vệ.”

Nghe thấy những lời này của Dĩnh Nhi, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đều kinh ngạc.

Vì họ không ai nghĩ tới, Dĩnh Nhi lại nói ra những lời hiểu chuyện như vậy.

Phải biết rằng Dĩnh Nhi không có chỉ số thông minh tuyệt đỉnh như Hải Dương, cô bé chỉ là một đứa bé bình thường.

Theo lý mà nói, đứa bé ở tuổi này căn bản không thể hiểu những đạo lý quá sâu sắc.

Nhưng Dĩnh Nhi lại ngoài ý liệu của mọi người, cô bé hiểu, còn có thể nói ra đạo lý lãnh ngộ của mình.

Phải nói rằng, điều này quả thực khiến người ta kinh ngạc.

Nhưng đồng thời, cũng khiến họ có chút vui mừng.

Vì con gái hiểu chuyện, họ làm ba mẹ đương nhiên rất kiêu ngạo.

“Dĩnh Nhi.” Tống Vy ôm Tống Dĩnh Nhi vào lòng, xoa đầu cô bé: “Con thật tuyệt, mẹ rất kiêu ngạo vì con.”

“Ba cũng vậy.” Đường Hạo Tuấn khẽ vỗ vai Dĩnh Nhi.

Tống Hải Dương làm theo: “Anh cũng vậy.”

Nghe thấy ba mẹ và anh trai đều cảm thấy rất kiêu ngạo vì mình, Tống Dĩnh Nhi vui vẻ toét miệng cười, lộ ra nụ cười thiếu răng sữa, đáng yêu lại hài hước.

“Vậy được rồi, chúng ta đến trung tâm khoa học kỹ thuật mà Hải Dương muốn đi trước, sau đó buổi tối lại đến thủy cung mà Dĩnh Nhi muốn đi, thế nào nè?” Tống Vy nhìn hai đứa bé hỏi.

Hai đứa bé đương nhiên không có ý kiến, liên tục gật đầu: “Dạ.”

“Vậy thì quyết định như vậy.” Đường Hạo Tuấn quyết định, vỗ vách ngăn ghế lái.

Vách ngăn hạ xuống, Trình Hiệp từ kính chiếu hậu lướt nhìn cả nhà bốn người, hỏi: “Tổng giám đốc, có gì phân phó sao?”

“Quay đầu, đến trung tâm khoa học kỹ thuật.” Đường Hạo Tuấn khẽ mở miệng nói.

“Vâng.” Trình Hiệp đáp một tiếng, mở GPS.