Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2061




CHƯƠNG 2061

Dù sao Trần Châu Ánh cũng không thể thật sự luôn ở bên An An, cướp An An đi.

An An cuối cùng vẫn ở bên cạnh cô nhiều nhất.

“Được rồi Vy Vy, tớ không nói với cậu nữa, tớ tiếp tục chơi với An An.” Trần Châu Ánh nói xong, sau khi vẫy tay với Tống Vy, lại ngồi xuống, đưa tay vào trong giường sơ sinh, bế An An ra ngoài, tiện cho Tống Vy có thể nhìn thấy.

Khoảng cách có hơi xa, Tống Vy không nhìn quá rõ An An, chỉ có thể nhìn thấy cái khăn tã màu lam.

Nhưng nhìn thấy cái khăn tã đó, cô cũng rất thỏa mãn.

Lúc này, đằng sau truyền tới tiếng bước chân.

Tống Vy xoay đầu lại, Đường Hạo Tuấn bê hoa quả và đồ uống quay lại rồi.

Anh để đồ ăn đồ uống lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh ghế xích đu, sau đó ngồi ở đối diện cô: “Vừa rồi em và Trần Châu Ánh đang nói cái gì?”

Anh vừa rồi ở tầng một của biệt thự, nghe thấy Trần Châu Ánh đang nói chuyện với cô.

Chỉ là ở trong nhà cái có thể nghe thấy không có rõ như nghe ở ban công.

Cho nên anh không biết hai người rốt cuộc đã nói gò.

Tống Vy nhận lấy miếng dưa hấu mà anh đưa.

Dưa hấu cắt sẵn, xếp gọn từng miệng ở trong đĩa, bên trên có cắm xiên, rất tiện bỏ vào miệng.

Tống Vy cho dưa hấu vào miệng, nhai, sau khi nuốt xuống lúc này mới trả lời: “Không có gì, Châu Ánh đang cười em bây giờ mới dậy.”

Đường Hạo Tuấn bỗng nhướn mày: “Đừng để ý cô ấy.”

Trần Châu Ánh cười nhạo Tống Vy không phải lần đầu tiên rồi.

Lần nào anh tới đây, ngày hôm sau Trần Châu Ánh sẽ cười chê.

Cũng không phải là thật sự cười nhạo, chỉ là kiểu nói đùa, cho nên anh cũng sẽ không giận thật.

Tống Vy để cái xiên về lại đĩa rồi cười đáp: “Yên tâm, bây giờ có An An thay em gánh tất cả chuyện này, cô ấy không dám cười nhạo em nữa.”

Đường Hạo Tuấn biết ý của cô, cười nhỏ một tiếng: “An An nhỏ như vậy thì biết cách bảo vệ em, thật không hổ là con trai của anh.”

Đàn ông của nhà họ Đường bọn họ chỉ chuyên bảo vệ phái nữ của nhà mình.

Là chồng, anh sẽ bảo vệ tốt cho vợ và con gái.

Đồng thời, anh cũng hy vọng con trai bảo vệ mẹ và em gái của mình.

Như vậy, còn có thể gia tăng lòng trách nhiệm của con trai đối với gia đình.

“Phải, An An là sứ giả hộ hoa nhỏ của em.” Tống Vy nhìn An An ở trong bãi cỏ bên ngoài.

Đường Hạo Tuấn cũng nhìn sang: “Có Trần Châu Ánh giúp chúng ta trông An An cũng không tệ, ít nhất chúng ta có thể sống thế giới của hai người nhiều hơn.”

Tống Vy lườm anh, cuối cùng lưỡi đáp lại lời này của anh, sau đó hỏi: “Đúng rồi, bọn họ mang An An tới bãi cỏ bao lâu rồi?”

“Khoảng nửa tiếng.” Đường Hạo Tuấn đáp.

Tống Vy gật đầu: “Thêm một lát nữa thì bảo bọn họ mang An An quay về, tuy để An An tiếp xúc một chút với ánh mặt trời bên ngoài có chỗ tốt, nhưng sức khỏe của An An suy cho cùng vẫn quá yếu, phơi nắng qua lâu cũng không được.”

“Anh biết, anh đã nói với chị Trương, trong một tiếng thì về phòng, bọn họ có chừng mực, đừng lo lắng.” Đường Hạo Tuấn cầm ly sữa đưa cho cô: “Ngược lại là em, cơ thể vẫn chưa khôi phục.”