Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2056




CHƯƠNG 2056

Biết lễ phép, có tam quan bình thường, điều quan trọng nhất là anh em yêu thương nhau.

Cho nên anh rất tự hào về mấy đứa con của mình.

Tống Vy nghe thấy lời của anh, khẽ gật đầu: “Phải.”

“Đây đều là công lao của em.” Đường Hạo Tuấn ôm eo của cô, ghé vào tai của cô, khẽ nói.

Tai của Tống Vy bị hơi nóng của anh thổi có hơi ngứa, không nhịn được mà rụt cổ, sau đó đã mỉm cười: “Ổ? Công lao của một mình em, không có của anh sao?”

Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Bây giờ còn chưa có, là em nuôi Hải Dương và Dĩnh Nhi lớn tới như này, mà trong khoảng thời gian đó, anh là ba của chúng lại hoàn toàn không bỏ ra cái gì cả, cho nên…”

Lời của anh còn chưa nói hết thì bị Tống Vy giơ tay bịt miệng: “Đừng nói như vậy.”

Cô nghiêm túc nhìn anh: “Anh của trước đây không có bỏ ra, không phải vì lỗi của người làm ba như anh, mà là anh không biết sự tồn tại của bọn trẻ, nếu anh biết sự tồn tại của bọn trẻ, cho dù chúng ta không yêu nhau, anh cũng vẫn sẽ chịu trách nhiệm với chúng, bởi vì chúng là con của anh, cho nên anh không cần cảm thấy anh trước kia chưa từng nuôi dưỡng chúng, là anh không tốt, ngược lại anh rất tốt, anh không phải sau khi biết chúng thì lập tức gánh trách nhiệm làm ba hay sao?”

Đồng tử của Đường Hạo Tuấn run lên.

Tống Vy lại nói: “Còn nữa, ai nói bọn trẻ dạy dỗ tốt chỉ là công lao của một mình em chứ? Trong này đương nhiên có công lao của anh, còn không ít nữa.”

“Ổ?” Đường Hạo Tuấn có hứng thú: “Công lao gì?”

“Rất nhiều.” Tống Vy cười rồi nói: “Anh nhìn, điều kiện kinh tế của em không bằng anh, không thể cho bọn trẻ nền giáo dục tốt nhất, mà anh sau khi nhận chúng về thì lập tức cho chúng nền giáo dục tốt nhất và điều kiện cuộc sống, điều quan trọng nhất là sự xuất hiện của anh khiến chúng biết, chúng là đứa trẻ có ba, cũng là đứa trẻ được ba yêu thương, ba là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của đứa trẻ, sự xuất hiện của anh, cho chúng cảm giác an toàn tốt nhất, cho nên anh còn nói anh không có công lao sao?”

Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Em đã nói như vậy rồi, nếu anh còn phủ nhận bản thân, há chẳng phải là không nể mặt hay sao?”

Tống Vy không khách sáo mà vỗ ngực của anh: “Đừng lẻo mép.”

Đường Hạo Tuấn bắt lấy bàn tay làm loạn của cô, để lên môi hôn.

Ở bên cạnh, hai đứa trẻ nhìn thấy một màn này đều bị dáng vẻ thân mật đó của ba mẹ nhà mình làm cho ngại.

Tống Hải Dương kéo tay của Tống Dĩnh Nhi: “Đi thôi Dĩnh Nhi, chúng ta vẫn là quay lại xem em trai đi, đừng làm phiền ba mẹ.”

Tống Dĩnh Nhi gật lia lịa cái đầu nhỏ: “Anh nói đúng, chúng ta đi.”

Hai đứa trẻ nắm tay nhau rời đi.

Tống Vy nhìn bóng lưng của hai đứa trẻ, có hơi buồn cười mà lắc đầu.

“Lát nữa sẽ ăn cơm tối rồi, đừng ở trên tầng quá lâu.” Cô nói theo bóng lưng của hai đứa trẻ.

“Vâng ạ.” Hai đứa trẻ gật đầu, rất nhanh bóng dáng đã biến mất ở cầu tháng.

Đường Hạo Tuấn nhìn thấy hai đứa trẻ đã không nhìn thấy nữa, lần nữa nâng cằm của Tống Vy lên: “Chúng ta tiếp tục chứ?”

Tống Vy trợn to mắt: “Tiếp tục?”

“Bọn trẻ cũng đã đặc biệt để lại không gian cho hai chúng ta, lẽ nào em muốn phụ tâm ý của các con sao?” Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn đầy u tối mà nhìn cô.