Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2016




CHƯƠNG 2016

Trong quá khứ, cô đã nấu cho anh ăn rất nhiều lần, nhưng đến bây giờ anh đều không thèm nhận, thậm chí còn có mấy lần ném hộp cơm giữ nhiệt vào trong thùng rác ngay trước mặt cô.

Bây giờ anh vẫn có thể nhớ đến sắc mặt của cô lúc ấy, vô cùng tái nhợt.

Anh không có cách nào nhặt lại quá khứ, nhưng mà bây giờ anh muốn thử một lần nữa, thử xem canh cô nấu có mùi vị gì.

Giang Hạ không biết trong lòng Kiều Phàm đang suy nghĩ cái gì.

Cũng không biết trong quá khứ mình đã nấu canh gì cho anh, dù sao cô đã không còn ký ức trước kia, cho nên khi con nghe thấy anh muốn ăn canh này, đúng là cô rất kinh ngạc.

Nhưng mà cũng không kinh ngạc bao lâu, cô liền gật đầu đồng ý: “Canh măng mướp có đúng không, để tối nay tôi nấu cho anh.”

Sau này, cô phụ trách chăm sóc anh, vậy thì dĩ nhiên phải nấu canh cho anh, chuyện này cũng không thành vấn đề.

Kiều Phàm thấy Giang Hạ đã đồng ý, vẽ mặt liền dịu dàng hơn nhiều, ừ một tiếng rồi nhắm mắt lại không nói chuyện nữa.

Giang Hạ nhìn anh một hồi rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài, sau đó lại đứng trên hành lang gọi điện thoại cho Tống Vy.

Lúc này, Tống Vy đang xem tạp chí thời trang, nghe thấy tiếng điện thoại rung, cô tiện tay lấy qua xem, cũng không nhìn màn hình điện thoại mà trực tiếp nghe máy: “A lô?”

“Vy Vy.” Giang Hạ nói với điện thoại.

Tống Vy nghe ra giọng nói của cô, lập tức ngẩng đầu lên từ trong quyển tạp chí, cười nói: “Hạ hả, có chuyện gì không?”

“Vy Vy, Phàm tỉnh rồi.” Giang Hạ ngồi trên băng ghế lạnh lẽo ngoại hành lang.

Tống Vy nghe thấy câu nói này của cô, trong lúc nhất thời liền giật mình, sau đó biểu cảm trở nên nghiêm túc: “Cái gì, Phàm tỉnh rồi?”

“Ừm.” Giang Hạ gật đầu.

Tống Vy vội vàng hỏi: “Vậy tình huống hiện tại của Phàm như thế nào, anh ta có nói là sẽ báo cảnh sát bắt chú không?”

Giang Hạ mỉm cười lắc đầu: “Không có, tình huống hiện tại rất tốt, cũng chưa từng nói là muốn báo cảnh sát, đồng thời anh ta cũng đồng ý cho tớ giữ lại đứa nhỏ.”

“Cái gì?” Tống Vy kinh ngạc đứng phắt dậy từ trên ghế sofa: “Đây là sự thật hả?”

Trần Châu Ánh bưng hoa quả từ trong phòng bếp ra bị cô làm cho giật mình, thiếu chút nữa là hoa quả trong tay đã rơi xuống đất.

Cũng may là cuối cùng cô ấy tay mắt nhanh lẹ, kịp thời cầm chắc cái dĩa trong tay.

“Vy Vy, cậu sao vậy?” Trần Châu Ánh điều chỉnh tốt tinh thần, bước qua ghế sofa, vừa đi vừa hỏi.

Tống Vy chỉ chỉ vào điện thoại: “Hạ gọi điện thoại nói là Phàm sẽ không báo cảnh sát bắt chú, đồng thời còn đồng ý để Hạ giữ đứa nhỏ lại.”

“Khụ khụ…” Trần Châu Ánh bị sặc dưa hấu, ho khan không ngừng, ho đến nổi mặt đỏ bừng, một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, hốc mắt ngấn lệ: “Thật hay giả vậy, Kiều Phàm lại có lòng tốt như thế?”

Tống Vy lắc đầu: “Tớ cũng không biết là thật hay giả.”