Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2014




CHƯƠNG 2014

Ba Giang chau mày, còn tính nói gì đó, Giang Hạ kéo tay ông ta lại: “Được rồi ba, đừng nói nữa.”

Cô hít một hơi, sau đó nhìn Kiều Phàm: “Chăm sóc anh đúng không, tôi biết rồi, tôi đồng ý.”

“Giang Hạ!” Ba Giang kinh ngạc nhìn Giang Hạ.

Giang Hạ còn cười cười với ông ta: “Ba, không sao đâu, anh ta nói đúng, chúng ta đánh anh ta thành bộ dạng này, đúng là nên chịu trách nhiệm cho hành động của mình, hơn nữa, anh ta đồng ý không báo cảnh sát, cũng đồng ý cho con giữ lại đứa trẻ, vậy chúng ta đúng là nên làm gì đó, cho dù có phải làm đầy tớ hay không, con cũng chấp nhận.”

“Nhưng mà ba chỉ sợ cậu ta cố ý cho con làm công việc nặng, giày vò con, khiến con sảy thai.” Ba Giang chau mày nói.

Đây mới là điều ông ta lo lắng.

Giang Hạ nhìn Kiều Phàm: “Con biết ba lo lắng điều gì, nhưng chúng ta cũng thử tin anh ta một lần không được sao?”

Nói xong, cô nói với Kiều Phàm: “Anh Kiều, xin hỏi bắt đầu từ ngày mai, hay là từ bây giờ tôi phải chăm sóc anh?”

“Cô nói xem?” Ánh mắt Kiều Phàm xa xăm nhìn cô.

Giang Hạ nhìn xuống: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ bắt đầu, ba.”

Cô xoay người, nhìn ba Giang: “Ba giúp con mở một phòng lưu trú trong bệnh viện đi, tối nay con sẽ ở lại đây, ba về nói một tiếng với mẹ, kêu mẹ không cần lo lắng cho con.”

“Giang Hạ…” Ba Giang nhìn thấy cô thực sự muốn làm vậy, hàng mày chau chặt lại, vẫn muốn khuyên nữa, nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của cô, nhất thời không nói nên lời.

Sau cùng, ba Giang thở dài, gật đầu đồng ý: “Biết rồi, lát nữa ba sẽ đi đặt phòng giùm con.”

Nói xong, ông ta lại giận dữ nhìn sang Kiều Phàm: “Thằng nhãi, tốt nhất cậu đừng vòng vo giày vò Giang Hạ, nếu như Giang Hạ xảy ra chuyện gì, cho dù liều cả mạng già này cũng phải khiến cậu chết.”

Kiều Phàm mím môi, không nói gì.

Ba Giang cũng không có ý muốn nghe được anh ta bảo đảm điều gì, nhìn nhìn Giang Hạ, xoay người rời đi, đi đặt phòng lưu trú.

Sau khi ba Giang đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người Giang Hạ và Kiều Phàm.

Hai ngày này, Giang Hạ cũng không phải chưa từng ở một mình với Kiều Phàm, nhưng luôn là lúc Kiều Phàm vẫn chưa tỉnh, cho nên cô không có cảm giác gì khác.

Mà bây giờ, anh ta tỉnh rồi, hai người ở chung một phòng, ít nhiều gì cô cũng thấy không tự nhiên.

Không biết làm sao chung sống với anh ta, không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì.

Tóm lại là, chỗ nào cũng thấy khó chịu.

Sau cùng Giang Hạ hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn người đàn ông trên giường, miễn cưỡng nở một nụ cười: “À thì…anh Kiều, tôi có thể ra ngoài gọi điện thoại không? Tôi sẽ về nhanh thôi, không bỏ đi đâu.”

Kiều Phàm nhìn điện thoại cô: “Gọi cho ai?”

“Cho Vy Vy.” Giang Hạ cầm chặt điện thoại, cũng không che giấu gì, thẳng thắn trả lời: “Vy Vy biết tình hình của anh, cũng rất lo lắng cho anh, cho nên bất kể thế nào, bây giờ anh tỉnh rồi, tôi cũng phải nói một tiếng với cậu ấy.”

“Tiện thể kêu cô ấy và Đường Hạo Tuấn phái người giám sát tôi, đề phòng tôi làm gì đó với hai người?” Khóe miệng Kiều Phàm lộ ra vẻ cười nhạo.