Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2011




CHƯƠNG 2011

“Hừ, cậu đã thành bộ dạng này, nhưng cậu vẫn giữ nguyên ý định muốn Giang Hạ phá thai đúng không?” Ba Giang cười khẩy.

Kiều Phàm mím môi, tính nói gì đó thì Giang Hạ thu dọn xong túi y tế đã đi qua đây.

Cô nhìn ba Giang trước, sau đó mới nhìn sang Kiều Phàm: “Anh yên tâm, tôi hứa với anh, phá bỏ đứa con đi.”

Vừa nói xong, không chỉ khiến ba Giang ngây người mà cả Kiều Phàm cũng thay đổi sắc mặt, đồng tử co lại.

Ba Giang nắm chặt lấy vai Giang Hạ, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Giang Hạ, con biết mình đang nói gì không? Bỏ đứa con đi? Sao con phải làm như vậy? Đứa trẻ này, không phải con luôn chờ nó ra đời sao? Bởi vì nó, cả nhà chúng ta trốn chui trốn lủi, trốn từ trong nước đến ra ngoài nước, thậm chí bởi vì nó, con còn cố tình đi thôi miên để quên đi Kiều Phàm, cũng bởi vì như thế, con mới có thể điều chỉnh tâm trạng, bồi dưỡng cơ thể, sinh đứa trẻ ra, bây giờ con lại vì ba, phá bỏ đứa trẻ con cực khổ vất vả bảo vệ bấy lâu, con thực sự nhẫn tâm sao?”

Giang Hạ cắn môi.

Nhẫn tâm?

Sao có thể!

Cô đương nhiên không nhẫn tâm.

Nhưng mà, cô không thể không cứu ba mình.

Đứa con quan trọng, nhưng cùng với đó, ba quan trọng hơn.

Đứa con này trước mắt vẫn chưa hình thành, vẫn chưa thể tính là một đứa trẻ, chỉ có thể tính là một thai nhi.

Hơn nữa, tạm thời cô vẫn chưa có nhiều tình cảm với đứa con này, cho nên, cô mới đủ quyết tâm phá thai.

Nhưng nếu như bản thân lựa chọn đứa con, bỏ mặc ba mình ngồi tù, vậy thì lúc đó cô mới thực sự nhẫn tâm.

Tuy rằng trước kia bản thân rất quan tâm đứa trẻ, nhưng cô tin rằng, cho dù là mình của trước kia, đối mặt với lựa chọn bây giờ, cũng sẽ đưa ra quyết định y như vậy.

Vừa nghĩ, Giang Hạ vừa nắm chặt lòng bàn tay, đôi mắt đỏ lên nhìn ba Giang: “Ba, con nhẫn tâm, con không thể trơ mắt nhìn ba ngồi tù được.”

“Con…” Ba Giang bị lời nói này của cô tức đến mức không chịu được: “Con nhẫn tâm, nhưng ba thì không, ba cũng lớn tuổi rồi, cũng không sống được bao lâu nữa, ngồi tù thì ngồi tù thôi, chẳng lẽ ba lại sợ ngồi tù sao? Tóm lại Giang Hạ à, con phải bỏ ý định phá thai, ba không cho phép con làm vậy, ba thà mình đi ngồi tù, nếu như con bỏ đứa con, vậy không phải con đã làm đúng ý của nó rồi sao?”

Ông ta chỉ Kiều Phàm.

Giang Hạ nhìn Kiều Phàm một cái, khóe môi đau khổ nhếch lên: “Con biết, nhưng không sao cả, con chỉ cần ba bình an vô sự, nếu anh ta đã muốn đứa trẻ này biến mất, vậy thì làm theo ý anh ta đi, có thể là, đứa con mất rồi, ân oán giữa hai nhà chúng ta, có thể vơi đi chút ít thì sao?”

Nói xong, cô đi qua đó: “Anh Kiều, anh cũng nghe thấy chúng tôi nói chuyện rồi, tôi đồng ý phá bỏ đứa con này, hơn nữa có thể lập tức tiến hành phẫu thuật, cho nên, tôi hy vọng anh tha cho ba tôi, làm ơn.”

Cô cúi rạp người trước anh ta.

Ba Giang kéo tay cô ta, muốn kéo cô ta đứng lên.

Nhưng mà lần này, thái độ của Giang Hạ rất kiên quyết, ba Giang nhất thời không kéo lên được.