Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2007




CHƯƠNG 2007

Cho nên, bác sĩ thực sự có thể khiến một người biến mất một cách im hơi lặng tiếng không tìm thấy dấu vết gì.

Đây cũng là vì sao, lúc cô nghe anh kêu cô đi tìm mấy thứ kia để vệ sinh vết thương tay của ba, cô không hề nghi ngờ mà đi tìm ngay.

Nghĩ chút, Giang Hạ nhìn ba Giang: “Ba, anh ấy nói rất đúng, nếu anh ấy thực sự muốn làm vậy với chúng ta, chúng ta đã chết từ lâu rồi.

Ba Giang im lặng, không nói chuyện.

Ông ta cũng không phải là kẻ ngu, sao có thể không biết điểm này.

Chỉ là lời này của Kiều Phàm hơi khó nghe nên ông ta mới tức giận thôi.

Giang Hạ vỗ vỗ tay ba Giang, nói thêm: “Hơn nữa, ba cảm thấy bệnh viện sẽ sơ suất để thuốc độc ở phòng bệnh của bệnh nhân sao? Cho dù anh ấy thật sự lừa chúng ta, cái này không phải Iodophor, cũng sẽ không phải thuốc hại người gì, cho nên, yên tâm đi.”

Ba Giang thở dài: “Được rồi.”

Trên giường bệnh, Kiều Phàm cũng nhìn Giang Hạ đầy bất ngờ, rõ ràng không nghĩ tới, cô vậy mà nói đỡ cho anh ta.

Vốn dĩ anh ta cho rằng Giang Hạ đã quên mất anh ta, quên đi tình yêu dành cho anh ta, sẽ chỉ xem anh ta là người xa lạ hoặc là kẻ thù.

Nhưng không ngờ, cô vậy mà nói đỡ cho anh ta.

Kiều Phàm nhắm mắt lại, che dấu tình cảm trong ánh mắt, giọng điệu lạnh lùng nói: “Mở ống thuốc ra, dùng bông gòn thấm chất lỏng bên trong, lau xung quanh miệng vết thương của ba cô, lau xong, dùng bình xịt bên tay bên phải của cô, xịt vào miệng vết thương.”

Anh ta hiểu rồi, cô căn bản phân không rõ tên thuốc.

Cho nên nói thẳng, thuốc ở chỗ nào, sau đó chỉ cô dùng là được.

“Từ từ, anh nói chậm một chút.” Giang Hạ không đoán được, anh ta sẽ đột nhiên nói bước tiếp theo, nhất thời, chưa chuẩn bị sẵn sàng, nên lúc này liền luống cuống tay chân, vừa mở ống thuốc, vừa tìm bình xịt anh ta nói.

Kiều Phàm thấy cô như vậy, bỗng nhẹ nhàng thở dài: “Gấp cái gì, từng bước từng bước, trước tiên mở ống thuốc, lát nữa tôi sẽ nói những bước tiếp theo.”

Giang Hạ cũng biết chính mình vừa rồi vụng về, làm cho anh ta có chút phiền, ngượng ngùng xấu hổ mặt đều đỏ lên, nhỏ tiếng nói: “Xin lỗi.”

Kiều Phàm không đáp lời, chỉ nói tiếp: “Còn chưa mở? Muốn tôi làm sao?”

“Tôi mở, tôi mở.” Giang Hạ vội gật đầu, sau đó mở ống thuốc.

Ba Giang nhìn Kiều Phàm, bất mãn hừ lạnh: “Cậu hung dữ như vậy làm gì, Giang Hạ cũng không phải bác sĩ, sao có thể không cần cậu nhắc mà tự biết hết chứ?”

Kiều Phàm không hề quay đầu, mặc kệ ba Giang.

Anh ta rất hiểu con người ba Giang, lúc ông ôn hoà rất dong dài.

Lúc ông ta khó chịu cũng rất dong dài, luôn có mấy lời nói dỗi lại người khác.

Mà bản thân anh ta không phải người nói nhiều, cũng không biết ăn nói tranh biện, kết quả khi chống lại ba Giang chỉ có một, bị nói tới bực bội trong lòng

Cho nên nếu bản thân để ý tới ba Giang, chỉ là cổ vũ khí thế của ba Giang, để cho ba Giang chỉ trích không được gì, còn không bằng cái gì cũng không nói.