Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2001




CHƯƠNG 2001

Về lâu về dài, anh đành thuận theo cô.

Vậy mà giờ đây, cô lại gọi anh là ngài Kiều, đúng là nực cười quá mà.

Đây có phải là hình phạt mà ông trời dành cho anh không, đây là báo ứng của anh phải không?

Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Kiều Phàm, Giang Hạ giật mình, lùi về phía sau một bước, đứng cách xa anh một khoảng.

Nhìn thấy thế, sắc mặt Kiều Phàm càng khó coi hơn: “Cô……sợ tôi lắm à?”

Giang Hạ vừa gật đầu vừa lắc đầu: “Xin lỗi ngài Kiều, tôi không sợ anh, nhưng mà tôi biết rằng tôi trước kia có lẽ rất sợ anh, bởi vì nhìn thấy anh trong lòng tôi lại dấy lên cảm giác sợ hãi, vì thế nó cũng ảnh hưởng tới tôi của hiện tại, đến nỗi mà chỉ nhìn thấy vẻ mặt không tốt của anh thôi, toàn thân tôi lại bất giác lại cảm thấy sợ sệt.”

Kiều Phàm nheo mắt, trong lòng có chút khó xử.

Khó xử vì câu nói này của cô, cũng khó xử vì sự sợ hãi của cô đối với anh.

Thì ra, anh trong quá khứ đã vô tình gây ra cho cô nỗi sợ hãi và áp lực lớn đến như vậy sao?

Trong phút chốc, trong lòng Phàm Kiều lại có chút không thoải mái.

Nếu không nhận ra bản thân yêu cô, vậy lúc anh nghe thấy những lời này ắt sẽ không phản ứng dữ dội đến thế, ngược lại còn cảm thấy vui khi thấy cô sợ anh như vậy.

Nhưng bây giờ, anh nhận ra, bản thân thực sự đã yêu cô rồi.

Thế nên trông thấy cô sợ mình như vậy, trong lòng không những không cảm thấy vui mà còn cảm thấy bức rức, khó chịu vô cùng.

Thậm chí anh còn muốn mở miệng nói lời xin lỗi cô, nhưng vẫn không tài nào thốt nên lời.

“Ngài Kiều.”Giang Hạ không hề để tâm đến người đàn ông kia đang nghĩ gì, cô vê tay nhìn anh, sau đó đột nhiên cúi người xuống: “Ngài Kiều, tôi muốn đến xin lỗi ngài.”

Nghe cô gọi anh là ngài, Kiều Phàm lại cau mày, giọng nói đan xen vẻ không vui: “Xin lỗi về điều gì cơ?”

Giang Hạ đứng thẳng người lên đáp: “Hai ngày trước, ba tôi đột nhiên ra tay với anh, đánh anh ra nông nổi này, thật lòng xin lỗi anh.”

Nói rồi, cô lại cúi gập người lần nữa, sau đó nói: “Nhưng mà thưa ngài Kiều, ba tôi làm thế là bởi vì ông ấy quá tức giận, ông không hề cố ý, lúc đó ông ấy đã mất hết lí trí, cho nên, ngài có thể nào bỏ qua chuyện đó không? Tất nhiên, tiền viện phí thuốc men, bao gồm cả tiền dưỡng bệnh về sau của ngài, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm hết toàn bộ, tôi chỉ mong anh tha thứ cho ba tôi, có được không?”

Cô nhìn anh đầy khẩn cầu.

Kiều Phàm hiểu lời khẩn cầu của cô, khóe miệng nhếch lên: “Cô nghĩ rằng sau khi tôi tỉnh dậy sẽ báo cảnh sát, nói với họ rằng ba cô đánh người, khiến ba cô ngồi tù, cho nên mới đến đây cầu xin tôi tha cho ba cô phải không?”

“Phải.”Giang Hạ lập tức gật đầu.

Kiều Phàm nhướng mày.

Thành thật mà nói, anh chưa từng nghĩ đến chuyện báo cảnh sát.

Ngược lại là cô ấy, tại sao lại chắc chắn rằng anh sẽ báo cảnh sát, rồi sau đó đến tìm anh cầu xin chứ?

Trong lúc Kiều Phàm đang định hỏi cô vì sao cô lại nghĩ như thế, Giang Hạ lại nói: “Bác sĩ Kiều, tôi xin anh đấy, tuyệt đối đừng báo cảnh sát, chỉ cần anh không báo, anh muốn gì tôi đều có thể đáp ứng được.”

Cô nhìn anh không đáp lời, cho rằng anh đang nghĩ cách làm sao để tống ba cô vào tù.