Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1997




CHƯƠNG 1997

Kiều Phàm nghe thấy giọng nói của Giang Hạ, ánh mắt vốn đang nhìn trần nhà lúc này cũng dời sang bên, dừng lại trên người hai ba con, dưới đáy mắt hiện lên sự ngạc nhiên.

Sau khi anh ta tỉnh lại, thấy bản thân đang nằm trong phòng bệnh thì đã đoán được tình hình của mình hiện tại thế nào.

Trước đó lúc anh ta bị ba Giang đánh ngất xỉu, chắc chắn ba Giang đã đưa anh tới bệnh viện, mặc dù không biết đã qua bao lâu, nhưng anh ta có thể đoán được phỏng chừng cũng khá lâu rồi, đủ để chứng minh thương tích do bị ba Giang đánh của anh ta nghiêm trọng tới cỡ nào.

Ngoại trừ điểm này, điều làm anh ta càng thêm kinh ngạc là người nhà họ Giang không trực tiếp giết chết anh ta, trái lại còn tốn tiền chạy chữa cho anh ta, khiến anh ta không kiềm được mà hoài nghi, có phải nhà bọn họ bị ngu rồi không?

Bọn họ biết rất rõ, anh ta là kẻ thù của nhà họ Giang, sự tồn tại của anh ta chính là mối đe dọa lớn cho người nhà họ Giang, theo lý thuyết, bọn họ trực tiếp đánh chết anh ta là xong xuôi mọi chuyện rồi, vậy không phải tốt hơn sao?

Nhưng bọn họ vậy mà không làm như vậy, không phải bị ngu thì là gì?

Nếu đổi lại là anh ta, nếu có người ôm hận với gia đình mình suốt mười mấy năm, hơn nữa có thể gây hại cho gia đình, cho người nhà mình bất cứ lúc nào như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không cho phép mối đe dọa đó tồn tại, mà sẽ chọn cách trực tiếp bóp chết từ trong trứng nước.

Vậy nên anh ta nói người nhà họ Giang ngu xuẩn, cũng đâu có sai.

Bởi vì người nhà họ Giang ngu ngốc như thế, mới có thể để anh ta ôm mối hận với nhà họ Giang suốt mười mấy năm.

Chỉ cần người nhà họ Giang quyết đoán một chút, anh ta sẽ không còn mạng để sống, để ghi hận nhà họ Giang bọn họ, đúng không?

Đương nhiên, điểm quan trọng nhất không phải chuyện này, mà là tại sao người nhà họ Giang không trực tiếp giết chết anh ta?

Kiều Phàm khẽ chớp mắt, che đi cảm xúc nơi đáy mắt.

Nói thật, sau khi tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở bệnh viện, phản ứng đầu tiên của anh ta không phải cảm thấy vui mừng vì bản thân vẫn còn sống, trái lại, anh ta có hơi tiếc nuối, tiếc nuối hà cớ gì mà người nhà họ Giang không thẳng tay giết chết anh ta cho rồi.

Đúng vậy, anh ta muốn chết.

Mười mấy năm qua, anh ta vẫn luôn căm hận nhà họ Giang, điểm này chưa bao giờ thay đổi, thậm chí còn nhất quyết cho rằng chính nhà họ Giang là nhân tố lớn nhất hại chết ba mẹ của anh ta, thế nên anh ta mới căm ghét nhà họ Giang, chỉ hận người nhà họ Giang không chết quách đi cho rồi, cũng vì vậy sau khi biết được tình cảm của Giang Hạ giành cho mình, anh ta mới cảm thấy chán ghét cô như vậy.

Nhưng cùng với sự chán ghét, anh lại không hề ngăn cản Giang Hạ tiếp tục thích mình, trái lại còn thường xuyên thôi miên cô, khiến tình cảm của cô giành cho anh ta ngày càng sâu đậm, bởi vì như vậy, Giang Hạ sẽ không quên được anh ta, không buông bỏ được anh ta, tức là cô sẽ ngày càng thấy đau khổ.

Đây cũng là một cách để anh ta trả thù người nhà họ Giang.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Giang Hạ, trong lòng anh ta chẳng cảm thấy sung sướng gì cả, ngược lại chỉ có phẫn nộ và bực tức.

Anh ta không biết mình đang bực chuyện gì, anh ta chỉ biết, cách trả thù này chẳng khiến anh ta cảm nhận được chút khoái trá nào cả,

Nhưng anh ta không thể không trả thù bọn họ, nếu không, mối hận nhiều năm qua của ta chẳng phải chỉ là một trò hề thôi sao?