Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1992




CHƯƠNG 1992

Những người giỏi như bọn họ thật sự rất khó để chấp nhận một người khác cùng đứng ở độ cao như vậy, mà chỉ muốn một mình mình ở trên đỉnh cao.

Vậy nên cô mới chấp nhận lời khiêu chiến của Yamamoto Kayako.

Bởi vì cô cũng muốn đưa ra một lời khiêu chiến với cô ta, chỉ có điều là cô ta đã nói nó ra trước.

“Vậy nên tớ mới nói, hai người là đối thủ, hơn nữa còn là những đối thủ rất khó tìm.” Tống Vy nhìn Trần Châu Ánh: “Châu Ánh, thực ra tớ rất hâm mộ cậu vì cậu có một đối thủ như vậy, có thể cùng đối thủ của mình cùng tiến lên và thi đấu với nhau. Sự tồn tại của đối thủ sẽ luôn đốc thúc cậu, khiến cậu phải tiến bộ, nếu không cậu sẽ bị bỏ lại, vậy nên cậu sẽ không thể không nỗ lực và tiến lên.”

Trần Châu Ánh im lặng vài giây rồi cuối cùng gật đầu: “Cậu nói đúng, đúng là hiện giờ tớ đang có trạng thái như vậy với Yamamoto Kayako. Bởi sự tồn tại của Yamamoto Kayako mà tớ biết thứ được gọi là thiên phú khiến tớ kiêu ngạo thực ra không đáng là gì cả, vì có một người nữa cũng có những thứ đó giống tớ, tớ không phải là người được ông trời hậu đãi, vậy nên tớ càng phải bỏ nhiều công sức và thời gian hơn nữa để cố gắng nâng cao bản thân, khiến mình trở nên mạnh hơn nữa, nếu không chỉ không cẩn thận một chút là tớ sẽ bị vượt mặt, trở thành kẻ thất bại.”

“Đúng vậy, cô Kayako nhất định là cũng nghĩ như vậy.” Tống Vy nói.

Trần Châu Ánh thở dài một hơi: “Thực ra nếu nói ra thì đúng là tớ phải cảm ơn cô ta, năm ngoái tớ thắng một cuộc thi có giải thưởng khá cao, cả người lập tức như ở trên mây, cảm thấy mình đã là số một trong số những nhà thiết kế trang sức trẻ tuổi. Vậy nên những thiết kế tớ vẽ ra trong khoảng thời gian đó không có một chút linh khí nào, sư phụ vô cùng thất vọng với tớ. Cho đến khi tớ vô tình đọc được bài phỏng vấn của Yamamoto Kayako trong một tờ tạp chí, lúc đó tớ mới biết hóa ra mình không phải là độc nhất vô nhị, trên thế giới này cũng có người là thiên tài giống như mình.”

“Sau đó tâm thái của cậu trở về bình thường đúng không?”

Trần Châu Ánh ừm một tiếng: “Đúng vậy, sau đó tớ mới tìm lại được trạng thái cân bằng, linh khí trong thiết kế cũng quay trở lại.”

Tống Vy sờ cằm: “Vậy đúng là cậu phải cảm ơn cô ta rồi.”

Trần Châu Ánh cười nói: “Đương nhiên rồi, không phải trước giờ tớ vẫn ngầm cảm ơn cô ta sao, nếu không với cái thói thích nhảy ra ngay trước mặt tớ, khiêu khích tớ, tớ đã sớm ra tay với cô ta rồi, không thể phủ nhận, mỗi lần vẻ mặt kiêu ngạo của Yamamoto Kayako xuất hiện, thật khiến người ta muốn đánh người.”

Tống Vy bị câu này của cô ấy chọc cười, che miệng cười khanh khách một hồi, sau đó quay sang nhìn cô ấy bằng ánh mắt hâm mộ: “Tuyệt thật đấy, tớ cũng muốn có đối thủ không phân cao thấp như vậy.”

“Cậu không có hả?” Trần Châu Ánh nhìn Tống Vy.

Tống Vy lắc đầu: “Không có, trước kia lúc tớ chưa biết Tô Huyền chính là Tống Huyền, tớ cho rằng tác phẩm của Tô Huyền là do chính tay Tô Huyền vẽ, cậu biết không? Lúc nhìn thấy tác phẩm của Tô Huyền, tớ vui lắm, cũng rất kích động, bởi vì tớ cảm thấy trong tương lai mình sẽ có một đối thủ cùng mình tranh giành vị trí đứng đầu, cùng giúp nhau tiến bộ trong một khoảng thời gian dài, thật không ngờ, đến cuối tớ mới biết, Tô Huyền chính là Tống Huyền, mà tác phẩm của cô ta, là do bậc thầy Linda vẽ hộ. “

“Xem ra cậu rất thất vọng.” Trần Châu Ánh gật đầu.

Tống Vy mỉm cười bất đắc dĩ: “Đúng vậy, tớ rất thất vọng, thất vọng bậc thầy Linda lại sa đọa, trở thành người vẽ thay cho một nhân vật nhỏ bé như vậy, tuy bậc thầy Linda đã bị đuổi khỏi ngành thiết kế, nhưng dù gì bà ấy cũng từng là một trong những bậc thầy hàng đầu của ngành, cho dù không thể xuất hiện, nhưng lòng kiêu ngạo vẫn còn đó, thật không ngờ bậc thầy Linda lại từ bỏ lòng kiêu ngạo này, cũng vậy, tớ thật sự rất thất vọng Tô Huyền chính là Tống Huyền, bởi vì sau khi cởi lớp ngụy trang của Tống Huyền xuống, tớ cũng mất đi một đối thủ.”

“Nếu nói vậy, Vy Vy, cậu đúng là đáng thương quá đi.” Trần Châu Ánh nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình.

Cùng là nhà thiết kế, tuy cô ấy là nhà thiết kế trang sức – đá quý, nhưng cô ấy biết để có được một đối thủ là chuyện khó tới cỡ nào.