Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1961




CHƯƠNG 1961

Kiều Phàm ôm lấy nửa mặt ngồi dậy, vì bị mất kính nên anh ta không nhìn rõ, chỉ có thể nheo mắt kinh ngạc nhìn ba Giang đang tức giận, tất nhiên là anh ta không ngờ rằng ba Giang sẽ đột nhiên đấm anh ta một cái như vậy.

Ông ta vừa dùng chổi đánh anh, anh cứ nghĩ đó là biểu hiện tức giận của ba Giang, nhưng bây giờ anh chợt nhận ra đây mới là sự tức giận thực sự của ba Giang.

Đừng nói đến Kiều Phàm, ngay cả Giang Hạ cũng không ngờ ba Giang lại đột nhiên làm điều này với Kiều Phàm, cô kinh ngạc lấy tay che mặt: “Ba!”

Ba Giang mặc kệ cô, tiếp tục tiến lên hai bước đi tới chỗ Kiều Phàm, sau đó vươn tay nắm lấy cổ áo của Kiều Phàm, kéo người đàn ông đó lên khỏi mặt đất.

Những năm gần đây, sức khỏe của ba Giang không còn được như khi trẻ, nhưng dù sao thì ông ta cũng lao động cực nhọc, sức lực đương nhiên mạnh hơn một người chỉ biết cầm dao mổ như Kiều Phàm.

Vì vậy, ba Giang tóm người đàn ông đó dậy một cách rất dễ dàng.

Ba Giang nhìn chằm chằm vào Kiều Phàm với đôi mắt đỏ rực: “Kiều Phàm, cậu mở miệng một hai cứ bắt con gái tôi qua đó, cậu vứt người làm ba như tôi ở đâu rồi? Con gái cưng của tôi, tôi chưa từng dùng giọng điệu như vậy để bắt con tôi qua đây qua kia, cậu lấy tư cách gì mà hét với nó như vậy! Cậu nghĩ cậu là ai chứ? Cậu chẳng qua chỉ là một kẻ vô ơn bội nghĩa mà thôi. Nếu biết trước nhà họ Giang chúng tôi sẽ vì kẻ ăn cháo đá bát như cậu mà đi đến bước đường ngày hôm nay, năm đó tôi nhất định sẽ không cứu nhà cậu. Tôi hận, Kiều Phàm, cậu có biết tôi hận đến mức nào không!”

Kiều Phàm chưa từng nhìn thấy ba Giang kích động mãnh liệt đến như vậy, thế nên anh ta thoáng sững sờ một lúc.

Suy cho cùng thì lúc trước thái độ của nhà họ Giang đối với bản thân anh ta luôn bao dung, nhường nhịn và nhỏ nhẹ.

Cũng chính vì như vậy mới khiến anh tin chắc rằng nhà họ Giang đã hại chết ba mẹ mình, thế nên bọn họ mới ăn năn cảm thấy có lỗi mà đối xử với anh ta như thế.

Bởi vậy, khi nhìn thấy thái độ lúc này của ba Giang đột nhiên trở nên quyết liệt, anh ta bỗng chốc sững sờ.

Ba Giang không biết Kiều Phàm đang nghĩ gì trong lòng, ông ta kích động nhìn Kiều Phàm với vẻ mặt dữ tợn: “Cậu có biết tại sao tôi luôn nhẫn nhịn cậu suốt thời gian qua không? Không phải là tôi cảm thấy có lỗi với nhà họ Kiều, mà là vì Giang Hạ, vì con gái của tôi!”

Đồng tử của Kiều Phàm co lại.

Không phải vì nhà họ Kiều sao?

Ba Giang ném anh ta xuống đất: “Bởi vì con gái của tôi thích cậu, nó yêu cậu, vì vậy với tư cách là một người ba, tôi sẵn sàng nhẫn nhịn cậu vì con bé. Giang Hạ cứ luôn nghĩ rằng chỉ cần nó dùng cả trái tim đối xử với cậu thì một ngày nào đó sẽ có thể khiến cậu cảm động, nó cứ dại khờ tin rằng chỉ cần có ngày nó tìm ra đươc bằng chứng chứng minh nhà họ Giang chúng tôi không phải là người đã hại chết ba mẹ cậu thì lúc đó cậu sẽ tha thứ cho nhà họ Giang, ở bên cạnh nó, vậy nên một người làm ba như tôi chỉ có thể vì một mong ước nhỏ đó của con gái mình mà hết lần này đến lần khác nhắm mắt bỏ qua mọi thứ cho cậu.”

“Ba…” Đứng ở ngoài cửa, Giang Hạ lúc này mới biết ba Giang đã vì mình mà phải chịu đựng nhiều uất ức và đau khổ như vậy.

Mặc dù cô ấy không còn nhớ gì về những chuyện này, nhưng cô ấy vẫn có thể cảm nhận được.

Vì cảm giác tội lỗi trong lòng vô cùng chân thật.

“Con xin lỗi ba…” Giang Hạ nhìn ba Giang, hai mắt trở nên đỏ hoe, trên mặt tràn đầy sự áy náy.