Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1928




CHƯƠNG 1928

“Không có gì, được rồi, tớ đi phòng bếp, vợ chồng các cậu nếu muốn tiếp tục thân mật thì về phòng đi, đừng ở phòng khách nữa.” Nói xong, Trần Châu Ánh xua tay, đi tới phòng bếp.

Cô ấy đi rồi, Đường Hạo Tuấn chống đầu nhàn nhã nhìn Tống Vy: “Nghe thấy cô ấy nói rồi chứ? Chúng ta về phòng?”

“Về cái gì!” Tống Vy liếc anh: “Anh đừng hòng tiếp tục nữa.”

“Tại sao?” Đường Hạo Tuấn hỏi cô.

Tống Vy đứng dậy: “Không có tâm trạng, được rồi, không nói với anh nữa, em đi gọi điện cho Hạ.”

Dứt lời, cô lấy điện thoại ra, đi về phía ban công.

Đường Hạo Tuấn nhìn bóng lưng cô, có chút tiếc nuối nhún vai.

Xem ra chuyện vừa rồi thật sự không cách nào tiếp tục nữa.

Trên ban công, Tống Vy gọi điện cho Giang Hạ.

Phía Giang Hạ vừa khéo là buổi sáng, cho nên điện thoại của Tống Vy gọi tới, không bao lâu đã được bắt máy.

“Vy Vy, chào buổi sáng.” Giọng nói mang theo ý cười của Giang Hạ truyền tới.

Tống Vy nhìn sắc trời dần u ám bên ngoài, khẽ cười nói: “Chỗ tớ không phải buổi sáng đâu, sắp tối rồi.”

Nghe thấy lời này, Giang Hạ mới nhớ tới gì đó, vỗ trán: “Xin lỗi, tớ quên mất múi giờ của chúng ta chệch mấy tiếng đồng hồ.”

“Được rồi Hạ, không nói những chuyện này nữa, tớ gọi điện cho cậu, là có chút chuyện chính hỏi cậu.” Biểu cảm Tống Vy trở nên nghiêm túc.

Giang Hạ nghe thấy giọng điệu cô nghiêm túc như vậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm chỉnh: “Vy Vy, cậu muốn hỏi gì?”

“Tớ muốn hỏi cậu, khoảng thời gian này, cậu có liên lạc với phía nước M không? Tớ nhớ, cậu từng có bạn trung học ở nước M, còn không ít đâu.” Tống Vy mở miệng hỏi.

Giang Hạ mặt đầy nghi hoặc: “Nước M?”

“Đúng.” Tống Vy gật đầu.

Giang Hạ lắc đầu: “Không có, tớ không có chuyện gì liên lạc với nước M làm gì, đám bạn trung học đó, tớ căn bản chưa từng liên lạc, sau khi tốt nghiệp trung học, quan hệ của mọi người lạnh nhạt đi nhiều, cho nên tớ không thể nào liên lạc với họ, Vy Vy, sao cậu đột nhiên hỏi chuyện này?”

“Không liên lạc thì tốt.” Tống Vy thở phào một hơi, sau đó giải thích nguyên do mình hỏi câu này: “Là thế này, Phàm rời khỏi thành phố Giang rồi, hiện tại đã đi nước M, do anh ấy đi quá đột ngột, cho nên chúng tớ hoài nghi, anh ấy đi nước M là vì tìm cậu, dù sao cậu ở bên đó vẫn là có người quen, tớ chỉ lo lắng cậu sẽ liên lạc với người quen ở nước M, nói cho đối phương nơi ở hiện tại của mình, sau đó đối phương lại nói cho Phàm biết, nhưng còn may tất cả chỉ là suy đoán của tớ.”

Giang Hạ đã không liên lạc với bạn học ở nước M, vậy bạn học bên kia không thể nào biết hành tung hiện tại của Giang Hạ, đương nhiên cũng sẽ không tồn tại việc nói cho Kiều Phàm biết rồi.

Cho nên, Kiều Phàm đi nước M, hẳn là vì việc khác, không phải nhắm vào Giang Hạ.

“Thì ra là vậy.” Nghe xong lời của Tống Vy, Giang Hạ hiểu ra gật đầu: “Yên tâm đi Vy Vy, dù tớ đã quên Kiều Phàm, cũng không quên mình từng yêu anh ấy, nhưng tớ biết, anh ấy nhất định không phải người tốt, nếu không sao ngay cả con của mình cũng không thể chấp nhận, cho nên tớ mới sẽ không ngu ngốc đến mức tùy tiện nói hành tung của mình cho người khác biết, dù sao tớ và Kiều Phàm đều không phải kẻ ngốc, tớ lo lắng có người sẽ nói hành tung của mình cho người khác, cũng vậy, Kiều Phàm cũng biết liên lạc với người quen trước đây của tớ để hỏi tung tích của tớ, cho nên tớ nấp còn không kịp, mới không chủ động liên lạc với người khác ngoài các cậu đâu.”