Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1907




CHƯƠNG 1907

Nhưng mà Tống Vy cũng không thương cảm Giang Vân Khê, đối với loại người không cần thể hiện, còn có lòng dạ đen tối như Giang Vân Khê, cô ta nên nhận bài học thích đáng.

Chỉ có thể để Giang Vân Khê hoàn toàn đau đớn, sợ hãi, sau này mới không dám tiếp tục tìm đường chết.

“Vy Vy, chào buổi sáng.” Lúc Tống Vy cúp điện thoại, sau lưng liền truyền đến giọng nói của Trần Châu Ánh .

Tống Vy quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn Trần Châu Ánh ngáp dài đi xuống lầu, cô cười đáp: “Chào buổi sáng, hôm qua ngủ không ngon hả?”

“Ừ, ngủ hơi trễ, nói chuyện với đàn anh hơi muộn.” Trần Châu Ánh dụi dụi mắt.

Tống Vy nhướng mày: “Gì chứ, nói chuyện lâu lắm à?”

“Đúng vậy, tối hôm qua về phòng, tớ gọi điện thoại cho anh ấy, muốn tâm sự với anh ấy, cho nên không nói chuyện thì thôi mà đã nói thì nói rất lâu.” Trần Châu Ánh trả lời.

Tống Vy cười khẽ: “Xem ra là giữa hai người vẫn không có tiến triển, nếu không thì lúc này cậu nên vui mừng mới đúng.”

Trần Châu Ánh bất đắc dĩ thở dài: “Vẫn là cậu hiểu tớ, nhưng mà như vậy cũng bình thường thôi, dù sao anh ấy cũng là đầu gỗ mà, không thể nào một đêm liền khai sáng. Tớ cũng đã nghĩ kỹ rồi, cứ từ từ mà đến.”

“Nói đúng đó.” Tống Vy gật đầu, sau đó lại nói thêm: “Được rồi đi thôi, đi ăn sáng, ăn xong rồi lại đến địa điểm thi.”

“Ừm.” Trần Châu Ánh đáp lời.

Hai người cùng nhau đi đến phòng ăn, sau khi ăn sáng xong thì liền đi đến địa điểm thi, bắt đầu một ngày làm việc mới.

Đến chiều, sau khi cuộc thi kết thúc, Tống Vy liền lái xe vui vẻ chạy tới sân bay.

Bởi vì ngày hôm nay là cuối tuần, Đường Hạo Tuấn sẽ dẫn hai đứa bé đến đây thăm cô.

Đã một tuần rồi không nhìn thấy chồng và hai đứa nhóc, cô vô cùng nhớ ba người, mỗi ngày gọi video căn bản không đủ để lấp đầy nỗi nhớ trong cô, chỉ có khi gặp tận mặt rồi thì mới có thể.

Trần Châu Ánh không đi cùng, cô ấy đi dạo phố một mình.

Dù sao thì gia đình Tống Vy gặp nhau, kẻ cô đơn như cô qua đó làm cái gì, làm bóng đèn bị nhét cơm chó à.

Cô không muốn đâu, cho nên, không bằng đi dạo phố, nhắm mắt làm ngơ.

Chẳng mấy chốc, Tống Vy đã đến sân bay, cô trực tiếp đi đến phòng chờ vip chờ đợi.

Cô đến hơi sớm, cách thời gian mà Đường Hạo Tuấn đã thông báo trong tin nhắn đến nửa tiếng.

Nói cách khác, cô còn phải chờ thêm nửa tiếng thì mới có thể chờ ba ba con bước ra khỏi lối đi vip.

Nhưng Tống Vy không thất vọng chút nào khi mình đến sớm.

Để được gặp chồng con sớm nhất có thể, cô thà đến sớm một chút còn hơn đến muộn.

Tống Vy cầm điện thoại, ngồi trong phòng chờ đợi.

Bọn Đại Vệ mang điểm tâm, trái cây và trà cho cô: “Mợ chủ ăn chút gì đó đi.”

“Đặt ở đây là được, cảm ơn.” Tống Vy cười nhìn bọn họ.

“Đừng khách sáo, vậy mợ chủ, cô nghỉ ngơi bên trong. Chúng tôi canh gác bên ngoài. Khi nào tổng giám đốc, cậu chủ và cô chủ tới. Chúng tôi sẽ thông báo cho cô ngay lập tức.” Đại Vệ nói.

Tống Vy gật đầu: “Được rồi, làm phiền các anh.”