Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1898




CHƯƠNG 1898

Đường Hạo Tuấn đáp một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn Kiều Phàm: “Là tôi đã sắp xếp cho gia đình nhà họ Giang rời khỏi, tôi cũng không cho người nói cho Tô Cẩm Thành biết bọn họ đi đâu, cho nên, dù anh có hỏi bao lâu đi nữa thì cũng không có kết quả đâu.”

Kiều Phàm siết chặt nắm đấm: “Tại sao anh lại đến đây?”

“Đến đây có chút chuyện, vừa hay nhìn thấy anh đến tìm Tô Cẩm Thành gây phiền phức, cho nên mới tới.” Đường Hạo Tuấn thờ ơ lạnh lùng trả lời: “Kiều Phàm, anh muốn biết vị trí của nhà họ Giang à? Tôi khuyên anh đừng nên uổng phí tâm tư, trước đó tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi, tôi sẽ không cho anh biết vị trí của nhà họ Giang, ngoại trừ bảo vệ nhà họ Giang thì đó cũng là lời hứa hẹn của tôi với vợ mình.”

“Ồ, bảo vệ nhà họ Giang.” Trong mắt Kiều Phàm loé lên một tia trào phúng: “Đường Hạo Tuấn, anh thật sự cho rằng anh có thể bảo vệ nhà họ Giang cả đời à? Có thể cất giấu nhà họ Giang cả đời à? Chỉ cần tôi cố gắng tiếp tục tìm kiếm, một ngày nào đó tôi vẫn có thể tìm được bọn họ, đến lúc đó, xem xem anh sẽ bảo vệ như thế nào?”

“Kiều Phàm, bây giờ anh vẫn còn cố chấp muốn trả thù Hạ và bác trai bác gái.” Tô Cẩm Thành ngồi trên giường bệnh siết chặt nắm đấm, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Kiều Phàm cười lạnh: “Sao tôi phải quên chứ? Bọn họ hại chết ba mẹ tôi, chẳng lẽ tôi phải quên đi mối thù này à?”

“Anh đúng là ngoan cố.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Trước đó, tôi đã nói với anh nhà họ Giang không phải là kẻ thù đã hại chết ba mẹ anh, ngược lại còn là ân nhân đã giúp nhà họ Giang các anh, xem ra ngay cả một câu anh cũng không nghe lọt lỗ tai nhỉ. Cứ mãi cố chấp không chịu tỉnh ngộ, cho rằng nhà họ Giang hại chết ba mẹ anh, xem ra là anh không thể không chữa não.”

“Anh nói đầu óc tôi có bệnh?” Ánh mắt Kiều Phàm hằn lên tia máu.

Đường Hạo Tuấn nhếch môi, hờ hững nói: “Không bị bệnh thì còn gì nữa, người bình thường đều biết nhà họ Giang vô tội, chỉ có anh ngoan cố cho rằng nhà họ Giang là kẻ thù. Anh nói xem, đầu óc của anh không có vấn đề à?”

“Sếp Đường nói không sai.” Tô Cẩm Thành nói tiếp: “Nhà họ Giang đã cứu anh, vậy mà anh lại hận bọn họ, nói anh ăn cháo đá bát cũng không oan. Nếu như có thể, năm đó bác trai bác gái thật sự không nên giúp các người.”

“Ha, người chết không phải là ba mẹ các người, đương nhiên các người sẽ đứng trên đạo đức mà chỉ trích tôi.” Kiều Phàm khinh thường cười lạnh.

Đường Hạo Tuấn thản nhiên nói: “Không có ai chỉ trích anh, chỉ là không muốn nhìn anh điên dại mà thôi.”

“Tôi điên?” Hai tay Kiều Phàm siết chặt đến run rẩy, sắc mặt dữ tợn: “Đó cũng là do bị bọn họ ép điên!”

“Thôi đủ rồi sếp Đường, anh ta đã đi vào ngõ cụt không thể thoát ra, không cần phải nhiều lời với anh ta làm gì, chỉ sợ là trong lòng anh ta nghĩ rằng đến lúc bác trai bác gái chết đi rồi thì anh ta mới có thể tỉnh táo.” Tô Cẩm Thành nhìn Kiều Phàm, trong mắt lóe lên tia chán ghét.

Đường Hạo Tuấn nhẹ gật đầu: “Sếp Tô nói đúng, Kiều Phàm, anh vẫn nên đi đi, có tôi ở đây, tôi sẽ không để anh có cơ hội tiếp tục uy hiếp bất cứ người nào, anh cũng không biết vị trí của nhà họ Giang ở đâu. Tôi đã nói rồi, nếu như anh hận nhà họ Giang, vậy thì anh còn tìm nhà họ Giang làm gì nữa, cứ xem nhà họ Giang chết đi, không phải là tốt hơn à? Chẳng lẽ anh thật sự muốn giết chết gia đình nhà họ Giang mới chịu.”

Kiều Phàm híp mắt.

Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta: “Hơn nữa, Kiều Phàm, anh thật sự cảm thấy mình có thể ra tay với nhà họ Giang ư?”

Con ngươi của Kiều Phàm bỗng nhiên co rút: “Anh có ý gì?”