Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1884




CHƯƠNG 1884

Tôi hi vọng là sau này cô có thể sống thật vui vẻ, hiếu thuận với ba mẹ, chăm sóc con cái, đây chính là nguyện vọng lớn nhất của tôi.

Giang Hạ của quá khứ để lại.

Đọc hết lá thư này, mẹ Giang không thể tin mà che miệng, hai mắt trợn to, ánh mắt không ngừng run rẩy, trong mắt còn có những giọt nước lấp lánh: “Hạ con… con thật sự đã dùng cách này để quên đi Phàm?”

Giang Hạ nhún nhún vai: “Ở phía trên viết như thế đó, chắc là vậy.”

Bởi vì cô đã quên đi Kiều Phàm, hiện tại trong trí nhớ của cô hoàn toàn không có sự tồn tại của một người tên là Kiều Phàm.

Cô thậm chí còn không biết anh ta có hình dạng như thế nào, cao bao nhiêu, tuổi tác bao nhiêu, tính cách như thế nào, làm nghề gì.

Nếu như không phải nhìn thấy lá thư này, cô căn bản không biết Kiều Phàm là ai.

Cho nên, cũng không biết trước khi mình đi thôi miên đã có suy nghĩ như thế nào.

“Hạ.” Mẹ Giang kéo Giang Hạ vào trong ngực, bà đau lòng nói: “Sao con lại ngốc như thế, sao con lại phải dùng cách này để quên mất một người, con không sợ đầu óc mình xảy ra chuyện hả.”

Bà biết rằng phẫu thuật thôi miên sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến não.

Nếu như kỹ năng của bác sĩ thôi miên không cao, vậy thì tinh thần của người bị thôi miên dễ dàng sụp đổ, biến thành kẻ ngốc cũng là chuyện có thể.

Cái đứa nhỏ Hạ này lại lớn gan như thế, đi làm loại phẫu thuật ấy.

Nếu như thật sự xảy ra chuyện, bà và ba cô nên làm gì đây?

Đương nhiên, Giang Hạ có thể cảm nhận được nỗi lo lắng của mẹ Giang, trong lòng cảm thấy áy náy, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng mẹ Giang rồi nói: “Con xin lỗi mẹ, con đã không nói trước với mẹ và ba. Nhưng mà mẹ à, đây là chuyện tốt mà không phải sao?”

Nói xong, Giang Hạ cầm lấy lá thư bị vò thành một cục tròn từ trong tay mẹ Giang, nhẹ nhàng mở ra rồi lại nói: “Bây giờ con đã quên đi một người tên là Kiều Phàm, cho nên bây giờ con không yêu anh ta nữa, nhưng thông qua lá thư này, con biết rằng ngày trước con chắc chắn rất yêu rất yêu anh ta, nếu không thì cũng sẽ không đau lòng đến mức tuyệt vọng mới nghĩ đến cách thôi miên để quên mất anh ta. Hơn nữa, ở trên có nói dựa vào năng lực của con để quên đi Kiều Phàm căn bản là chuyện không có khả năng, để mình có thể bước ra đoạn tình cảm này nhanh hơn, tiến hành cuộc phẫu thuật phi thường cũng không phải là sai mà.”

“Mẹ biết chứ, mẹ chỉ lo lắng con xảy ra chuyện thôi.” Mẹ Giang gõ gõ vào đầu cô.

Giang Hạ che cái trán bị gõ, le lưỡi: “Được rồi mẹ à, không phải là con không có chuyện gì đó à, hơn nữa mẹ nhìn con xem, con đã quên mất Kiều Phàm đó rồi, không còn yêu anh ta nữa, con không đau khổ nữa, cũng không còn đau lòng nữa. Bây giờ đã bắt đầu vui vẻ hơn, đây là chuyện tốt mà đúng không?”

Mẹ Giang nhìn cô, cuối cùng lại thở dài: “Là chuyện tốt.”

Thôi được rồi, con gái không có chuyện gì, bà cũng không cần phải lo lắng quá đà nữa.

Hơn nữa, bây giờ con gái đã quên đi Kiều Phàm, có lẽ thật sự là một chuyện tốt.

Dù sao trong quá khứ, bọn họ hi vọng con gái có thể quên đi Kiều Phàm. Nhưng mà con gái không hề làm được, bây giờ con gái đã dùng cách khác để làm được nó, bà nên vui mừng mới đúng.

Sau này, con gái đã có thể trở về cuộc sống trước kia.

“À đúng rồi Hạ, đứa nhỏ phải làm sao đây?” Mẹ Giang nhìn bụng Giang Hạ.

Trước đó, Hạ yêu Kiều Phàm, cho nên muốn giữ lại đứa con với Kiều Phàm.