Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1873




CHƯƠNG 1873

Nếu như mình không nhẫn tâm thì làm sao cô có thể bảo vệ mình bảo vệ con cái của mình.

Cô không muốn tiếp tục nghe thấy tin tức bọn nhỏ xảy ra chuyện, cũng không muốn tiếp tục nghe thấy tin tức Đường Hạo Tuấn mất tích, càng không muốn mình gặp phải vấn đề thiếu chút nữa là không thể về nhà, bị chặn lại ở một nơi nào đó trên thế giới mà tuyệt vọng.

Cho nên, cô chỉ có thể ra tay tàn nhẫn.

“Vâng mợ chủ.” Bọn người Đại Vệ nghe lời dặn của Tống Vy, gật đầu rồi sau đó quay người ra khỏi thư phòng, bắt đầu hành động.

Trên xe, bọn họ liên lạc với Đường Hạo Tuấn, nói cho Đường Hạo Tuấn nghe mệnh lệnh của Tống Vy.

Sau khi Đường Hạo Tuấn nghe xong, anh chẳng những không cảm thấy cách làm của Tống Vy có vấn đề gì, ngược lại anh còn thấy vui mừng.

Anh biết tính cách của Tống Vy, lúc trước bởi vì quá lương thiện, cho nên chuyện gì cũng dễ mềm lòng, mà một khi mềm lòng thì sẽ bị người khác ức hiếp.

Bây giờ, cô trưởng thành rồi, anh vui còn không kịp.

Bởi vì cô như thế này thì anh mới có thể yên tâm, cô có năng lực nhất định để bảo vệ tốt cho mình.

“Sau khi bắt người rồi thì trực tiếp đưa đến châu Phi đào khoáng đi.” Đường Hạo Tuấn khẽ mở đôi môi mỏng, thản nhiên nói.

Đến đó đào khoáng liền mang ý nghĩa cả đời này cũng không thể trở về, cuộc sống sau đó ngoại trừ hàng ngày đào khoáng thì chính là khoảng thời gian tối tâm không thấy mặt trời khi bị người khác ức hiếp.

Anh tin là đoạn thời gian đó sẽ khiến cho người phụ nữ tên Hàn Thư có một ấn tượng sâu sắc.

Sau khi cúp điện thoại, Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào mặt bàn.

Lúc này, Trình Hiệp bước vào từ bên ngoài, đi đến trước bàn làm việc của anh: “Tổng giám đốc.”

“Có chuyện gì?” Đường Hạo Tuấn ngước mắt lên nhìn anh ta.

Trình Hiệp đẩy đẩy mắt kính rồi trả lời: “Kiều Phàm đến rồi.”

“Ồ?” Đường Hạo Tuấn híp mắt.

Quả nhiên là Kiều Phàm đã đến.

Ngay từ lúc đầu, anh đã đoán chắc chắn là Kiều Phàm sẽ đến tìm anh.

Không ngờ là đến nhanh như thế.

“Đưa anh ta vào đây.” Đường Hạo Tuấn hất cằm lên.

Trình Hiệp gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Ngay sau đó, anh ta liền quay lại, sau lưng còn có một người đi theo, chính là Kiều Phàm.

Kiều Phàm không còn mặc áo blouse trắng, mặc trên người một bộ quần áo bình thường thoải mái.

Anh ta đi đến trước mặt Đường Hạo Tuấn, hơi cúi đầu nhìn Đường Hạo Tuấn, cũng không vòng vo mà trực tiếp hỏi: “Anh đưa gia đình Giang Hạ đến đâu rồi?”

Đường Hạo Tuấn bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm: “Anh biết chuyện này để làm gì?”

“Anh đã biết mà còn cố hỏi?” Kiều Phàm nheo mắt lại.

Đường Hạo Tuấn thờ ơ trả lời: “Đúng, là tôi biết rõ mà còn cố hỏi đó, nhưng tôi vẫn muốn biết anh cần biết tung tích của bọn họ là muốn làm cái gì. Tiếp tục ép Giang Hạ phải bỏ con, hay là ra tay với ba mẹ cô ta?”

“Không cần anh phải hỏi những chuyện này, anh chỉ cần trả lời tôi bọn họ đang ở đâu.” Giọng nói của Kiều Phàm lạnh lẽo.