Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1867




CHƯƠNG 1867

Trên mặt Kiều Phàm lộ ra một nụ cười dữ tợn, cúp điện thoại di động.

Giang Hạ ơi là Giang Hạ, cô cho rằng cô chạy trốn thì tôi sẽ không tìm được cô ư?

Cứ chờ đó đi, cho dù có lật tung cả trái đất này lên thì anh ta cũng có thể tìm được cô.

Đến lúc đó, anh ta nhất định sẽ khiến cô phải hối hận vì ngày hôm nay đã bỏ trốn.

Ở một bên khác, tập đoàn Đường thị.

Trình Hiệp đẩy cửa văn phòng Đường Hạo Tuấn ra rồi bước vào: “Sếp Đường, gia đình cô Giang đã đi rồi.”

Đường Hạo Tuấn đang xử lý tài liệu, nghe nói như thế cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời một câu: “Biết rồi.”

Nhiệm vụ chính của anh là đưa cả gia đình Giang Hạ đi, bây giờ gia đình bọn họ đã đi rồi, vậy thì anh cũng không cần quan tâm những cái khác.

Trình Hiệp nhìn Đường Hạo Tuấn: “Nhưng mà sếp Đường, người mà chúng ta phái đến trông chừng nhà của ba mẹ cô Giang vừa mới truyền tin tức đến, nói là có người đến nhà ba mẹ cô Giang thăm dò, tôi đoán đó có lẽ là người của bác sĩ Kiều phái tới.”

Nghe nói như thế, Đường Hạo Tuấn dừng động tác đang viết lại: “Bình thường thôi, Kiều Phàm làm việc ở bệnh viện top 3, Giang Hạ mất tích, anh ta sẽ phát hiện nhanh thôi. Hơn nữa, Giang Hạ lại yêu Kiều Phàm sâu đậm như thế, cho dù có muốn rời khỏi thì cũng không có khả năng không để lại vài lời cho lời cho Kiều Phàm, căn cứ vào những gì mà Giang Hạ để lại, có thể đoán được sự ra đi của cô ta cũng không phải là sự ra đi tạm thời, có thể là cả phần đời còn lại anh ta nhớ đến Giang Hạ đưa ba mẹ rồi, đi cũng không phải là chuyện gì khó, có lẽ bây giờ anh ta cũng đã biết người giúp gia đình Giang Hạ chính là tôi.”

“Vậy thì bác sĩ Kiều có đối đầu với anh không?” Trình Hiệp có chút lo lắng.

Khóe miệng Đường Hạo Tuấn lộ ra một độ cong khinh thường: “Kỹ thuật của Kiều Phàm cao, giao thiệp lại rộng, trong tay anh ta có một chút thế lực, Giang Hạ không thể đối phó với anh ta, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể. Kiều Phàm không phải là đối thủ của tôi, cho nên, tôi sợ phải đối đầu với anh ta à?”

Nghe anh nói như vậy, Trình Hiệp cảm thấy cũng đúng, nhẹ gật đầu rồi cũng không để ý gì nữa.

“Được rồi, cậu đi ra đi.”

“Vâng.” Trình Hiệp lên tiếng, quay người đi ra ngoài.

Đường Hạo Tuấn cầm điện thoại di động lên, dựa lưng vào ghế ngồi, gọi cho Tống Vy một cuộc điện thoại.

Tống Vy đang ở cuộc thi đang giám sát cuộc thi cùng với Trần Châu Ánh.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cô lấy điện thoại ra xem một chút, thấy là Đường Hạo Tuấn gọi tới, miệng liền mỉm cười.

“Châu Ánh .” Tống Vy vỗ vỗ vai Trần Châu Ánh.

Trần Châu Ánh ngẩng đầu lên nhìn cô: “Sao vậy?”

“Tớ ra ngoài nghe điện thoại đã, có chuyện gì thì gọi tớ nha.” Tống Vy chỉ chỉ vào điện thoại.

Trần Châu Ánh nhìn thấy hai chữ ông xã đang chớp chớp trên màn hình điện thoại của cô, trên mặt lộ ra một nụ cười trêu chọc: “Chà chà, trước kia là ban đêm cứ dính nhau, bây giờ ngay cả ban ngày làm việc cũng phải gọi điện thoại tìm nhau, hai người thật là…”

“Được rồi nha.” Tống Vy dở khóc dở cười đánh gãy lời cô: “Đừng có nói đùa nữa, Hạo Tuấn gọi điện thoại cho tớ là muốn nói chuyện của Hạ, đừng có quên ngày hôm nay là thời điểm Hạ rời đi.”

Được cô nhắc nhở như thế, trong nháy mắt Trần Châu Ánh liền nhớ ra: “Đúng rồi, suýt chút nữa là tớ đã quên mất.”

“Thôi nha, tớ đi nghe điện thoại trước đã.” Tống Vy nói xong liền đứng dậy đi ngay.