Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1846




CHƯƠNG 1846

Tống Vy dở khóc dở cười nói: “Bỏ đi, nếu cậu không nói, tớ cũng không hỏi, sắp tới nơi rồi.”

Trần Châu Ánh liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, phát hiện quả thật sắp tới hội quán tổ chức cuộc thi, cơ thể lập tức ngồi thẳng.

Rất nhanh thì tới hội quán rồi.

Vệ sĩ đỗ xe xong, sau đó xuống xe trước, mở cửa xe ở hàng ghế sau ra.

Tống Vy và Trần Châu Ánh từ trên xe bước xuống, sánh vai đi vào trong hội quán, bắt đầu vòng thi của ngày hôm nay.

Không có con chuột Giang Vân Khê, vòng thi diễn ra vô cùng suôn sẻ, bầu không khí của cuộc thi cũng khôi phục kiểu mà một cuộc thi nên có.

Như vậy, không chỉ là sự tận tâm của các tuyển thủ đối với cuộc thi, những ban giám khảo như đám Tống Vy cũng vui.

Đến 6 giờ chiều, vòng thi hôm nay chính thức kết thúc.

Tống Vy và Trần Châu Ánh thu dọn đồ trên bàn, chuẩn bị trở về.

Lúc này, điện thoại của Tống Vy bỗng đổ chuông.

Cô dừng động tác thu dọn đồ đạc, cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy là Giang Hạ gọi tới, trên mặt nở một nụ cười.

“Ai vậy?” Trần Châu Ánh thấy cô mỉm cười, không khỏi tò mò hỏi một câu.

“Là Hạ.” Tống Vy đưa điện thoại cho cô ấy xem, sau đó nghe máy, vui vẻ nói: “Hạ, sao đột nhiên nhớ ra mà gọi cho tớ thế?”

Chắc là dạo gần dây Giang Hạ bận chuyện của công ty, cộng thêm mang thai, cho nên khoảng thời gian này, trong tình huống bình thường đều là cô gọi điện cho Giang Hạ, Giang Hạ rất ít gọi điện cho cô.

Bây giờ gọi điện tới, cô đương nhiên cảm thấy bất ngờ và vui mừng.

“Vy Vy…” Điều nằm ngoài dự liệu của Tống Vy là giọng nói của Giang Hạ ở đầu dây bên kia truyền tới, không có vẻ rất vui mừng, ngược lại toát ra tử khí nặng nề, có hơi mà không có sức.

Nụ cười trên mặt Tống Vy lập tức nhạt đi, nhíu chặt mày khẩn trương hỏi: “Hạ, cậu làm sao vậy?”

Trần Châu Ánh nghe ra sự căng thẳng trong giọng điệu của cô, cũng dừng động tác thu dọn đồ lại, quay đầu nhìn qua: “Vy Vy, Hạ có phải xảy ra chuyện rồi không?”

Tống Vy lắc đầu lại gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra xa rồi đáp: “Tớ không biết, có điều trạng thái của Hạ có chút không đúng lắm, cho nên có thể đã xảy ra chuyện gì đó.”

“Vậy cậu mau hỏi rõ.” Trần Châu Ánh vội nói.

Tống Vy ừ một tiếng: “Tớ biết.”

Dứt lời, cô lại để điện thoại lại bên tai.

Lúc này, Giang Hạ cuối cùng cũng trả lời, sau khi ho hai tiếng, giọng nói yếu ớt nói: “Vy Vy, tớ bỗng dưng không biết sau này phải làm sao nữa.”

“Sao vậy? Cậu nói!” Trên mặt Tống Vy càng thêm lo lắng.

Bỗng dưng không biết sau này phải làm sao nữa.

Lời này bất luận nghe thế nào cũng có một loại cảm giác không muốn sống nữa.