Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1838




CHƯƠNG 1838

Trẻ con tư tưởng ngây thơ, không có khả năng suy nghĩ, bình thường đều là người lớn nói gì thì tin cái đó.

Cho nên nghe thấy Đường Hạo Tuấn nói như vậy, đương nhiên là tin Tống Vy thật sự vì đợi bọn họ quá lâu mới mệt.

Điều này khiến trong lòng Tống Dĩnh Nhi dấy lên sự áy náy nhỏ bé: “Đều tại Dĩnh Nhi, nếu Dĩnh Nhi xuống máy bay không nôn thì mẹ sẽ không đợi lâu như vậy.”

Thấy dáng vẻ tự trách của cô bé, trong lòng Đường Hạo Tuấn ít nhiều có chút chột dạ.

Dù sao đây không phải là lỗi của cô bé, mà là của anh.

Cho nên bây giờ cô bé nhận lỗi ở trên người, gánh tội thay cho người ba như anh, cho nên người ba như anh ít nhiều có một chút không chịu trách nhiệm.

“Dĩnh Nhi.” Đường Hạo Tuấn cúi người, vuốt nhẹ tóc của Tống Dĩnh Nhi, dịu dàng nói: “Chuyện này không phải lỗi của con, là lỗi của ba.”

“Là lỗi của ba sao?” Tống Dĩnh Nhi mờ mịt nghẹo cái đầu nhỏ, có chút mù mờ.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Phải, là lỗi của ba, là ba không có chăm sóc tốt cho hai đứa, cho nên mới khiến con bị cảm, khiến mẹ đợi lâu.”

“Không trách ba.” Tống Dĩnh Nhi ôm tay của anh: “Là bản thân Dĩnh Nhi buổi tối đi ngủ không nghe lời, muốn đạp chăn, cho nên không trách ba.”

“Thật sự không trách ba sao?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô bé

Cô bé gật đầu: “Thật ạ.”

Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Vậy được, nếu Dĩnh Nhi không trách ba không chăm sóc tốt cho con, khiến con bị cảm, vậy Dĩnh Nhi cũng đừng trách mình có được không? Bị cảm không phải là lỗi của Dĩnh Nhi, Dĩnh Nhi ngủ rồi, cũng không biết mình sẽ đạp chăn, cho nên Dĩnh Nhi cũng đừng trách mình, có được không?”

“Dạ.” Tống Dĩnh Nhi mỉm cười rồi gật đầu: “Được ạ.”

“Vậy thì tốt.” Đường Hạo Tuấn hôn mặt của con gái một cái.

Đương nhiên, Tống Hải Dương anh cũng hôn một cái.

Đều là con trai con gái của anh, anh sẽ không thiên vị ai cả.

Cả quá trình Trần Châu Ánh tận mắt nhìn Đường Hạo Tuấn dỗ trẻ con, cô ấy tặc lưỡi nói: “Thật không nhìn ra, sếp Đường còn khá biết trông con.”

“Con của tôi, tôi đương nhiên biết trông rồi.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng lườm xéo cô ấy.

Tóm lại chuyện này, không trách anh, không trách Dĩnh Nhi, muốn trách thì trách người phụ nữ này.

Không có chuyện gì thì nói linh tinh gì chứ?

Nếu không phải vì lời của cô ấy, gợi lên lòng tò mò của Dĩnh Nhi, Dĩnh Nhi sao lại tự trách?

Trần Châu Ánh đọc hiểu cách nghĩ của Đường Hạo Tuấn, cô ấy chột dạ nhìn sang chỗ khác, biểu thị mình cái gì cũng không biết.

Đường Hạo Tuấn cũng lười để ý cô ấy, ôm Dĩnh Nhi, dắt tay của Tống Hải Dương, đứng dậy đi về phía phòng ăn, chuẩn bị đi ăn sáng.

Tuy hai đứa trẻ đã ăn sáng rồi, nhưng không cản trở anh cho hai đứa trẻ ăn thêm một chút.

Dù sao anh không muốn để hai đứa trẻ ở chung một chỗ với người phụ nữ này.