CHƯƠNG 1832
Dù sao sếp Đường trẻ con như vậy, là rất hiếm thấy.
Cuối cùng vẫn là Trần Châu Ánh mềm lòng, giúp Đường Hạo Tuấn, mỉm cười mở miệng với Tống Vy: “Vy Vy, được rồi được rồi, đừng chỉ mải quan tâm tới hai đứa trẻ, mau nhìn xem chồng của nhà cậu đi, còn không nhìn nữa là ấm ức muốn khóc rồi.”
Nghe thấy lời này, Đường Hạo Tuấn lập tức đen mặt.
Ấm ức?
Khóc?
Sao có thể chứ?
Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn sang Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh cũng không sợ anh, cười hì hì nói: “Sếp Đường, anh cũng đừng lườm tôi, nếu tôi không nói khoa trương một chút, làm sao khiến Vy Vy sót anh được, có đúng không Vy Vy?”
Gương mặt nhỏ của Tống Vy đỏ ửng: “Biến, nói linh tinh cái gì vậy.”
Sau đó, cô xoa đầu của hai đứa trẻ, đứng dậy đi về phía Đường Hạo Tuấn.
Sau khi đi tới trước mặt Đường Hạo Tuấn, Tống Vy dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh: “Xin lỗi Hạo Tuấn, em không phải cố ý phớt lờ anh, em cũng không phớt lờ anh, chỉ là em muốn gần gũi với hai đứa trẻ trước, sau đó rồi tìm anh, dù sao ý nghĩa của hai đứa trẻ đối với em, khác với anh.”
Khựng lại một chút, cô lại nói: “Chúng là cục cưng em dùng tính mạng để đổi lấy, cho nên em rất coi trọng chúng, đương nhiên, điều này không phải là nói em không coi trọng anh, em rất yêu anh, nhưng anh và hai đứa trẻ không thể lấy ra so sánh được, bởi vì ba người đối với em mà nói, đều quan trọng như nhau, chỉ là ý nghĩa khác nhau, cho nên không tồn tại ai nặng ai nhẹ.”
“Anh hiểu ý của em.” Đường Hạo Tuấn đưa tay ra, kéo cổ tay của cô, kéo cô vào trong lòng: “Anh cũng không có lấy mình so sánh với hai đứa trẻ, bởi vì điều em nói là đúng, hơn nữa, là người ba, làm sao lại luôn hơn thua với con chứ?”
Đương nhiên, ghen vẫn có.
Bởi vì so với hai đứa trẻ, anh càng xem trọng cô hơn.
Cho nên điểm này, nhận thức của anh và cô là khác nhau.
Bởi vì đứa trẻ không phải sinh ra từ trong cơ thể của anh, tuy anh yêu con, nhưng ở mặt tình cảm, tuyệt đối không thể hơn được tình cảm cô dành cho con.
So với con, vị trí của cô ở trong lòng anh ngược lại nặng hơn.
Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn khẽ đẩy Tống Vy ra, sau đó ở trong ánh mắt nghi hoặc của Tống Vy, nâng cằm của cô lên, hôn cô.
Anh hôn rất dùng sức, cũng rất bá đạo cường thế, chắc là muốn biểu hiện điểm quan trọng hơn của cô ở sâu trong lòng mình.
Tống Vy không ngờ Đường Hạo Tuấn lại đột nhiên làm vậy, cả người đều sững ra.
Sau khi phản ứng lại, thấy Trần Châu Ánh cười gian manh, và Trình Hiệp che mắt của hai đứa trẻ lại, còn có mấy vệ sĩ, cả gương mặt của cô gần như đỏ bừng.
“Ưm…” Tống Vy vội đẩy anh, muốn đẩy anh ra.
Nhưng anh ôm cô rất chặt, căn bản không thể đẩy ra.
Tống Vy hết cách, chỉ có thể giơ tay, để ở eo của anh, dùng sức véo vào thịt non ở eo của anh.