Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1812




CHƯƠNG 1812

Bởi vì như vậy, nếu như Tống Vy thật sự sao chép, mọi người có thể nhìn thấy.

Nếu như không sao chép, mọi người cũng có thể nhìn thấy.

Đương nhiên MC cũng biết cách làm của mọi người là đúng, nhưng có công khai hay không, không phải anh ta có thể quyết định.

Anh ta quay đầu lại nhìn Tống Vy, hi vọng có thể nhận được gợi ý của Tống Vy.

Anh ta cũng tin Tống Vy không sao chép.

Nếu không, chủ tịch của tập đoàn Đường thị, sao có thể thích cô.

Tống Vy đương nhiên biết suy nghĩ của người dẫn chương trình, mỉm cười với người dẫn chương trình, sau đó gật đầu, đồng ý để người dẫn chương trình công khai các bức ảnh.

Người dẫn chương trình thấy cô như vậy, đột nhiên cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng, cũng gật đầu trả lời lại, sau đó quay đầu lại, thu lại sự vui mừng trên khuôn mặt, khôi phục lại sự lạnh lùng nhìn Giang Vân Khê: “Cô đã muốn công khai, được, vậy tôi sẽ làm như cô mong muốn.”

Lúc nãy, thông qua ánh mắt của Tống Vy, anh ta cũng xác định được Tống Vy không sao chép.

Cái chuyện được gọi là sao chép này, còn cái gọi là chứng cứ sao chép này, sợ có vấn đề gì đó.

Anh ta không biết rốt cuộc là vấn đề gì, nhưng anh ta biết, cái gọi là chứng cứ, chắc chắn không thể chứng minh Tống Vy sao chép.

Nên tuyển thủ Giang Vân Khê này, hoàn toàn đang tìm cái chết.

Cô ta đã muốn tìm cái chết, vậy anh ta đương nhiên sẽ thành toàn cho cô ta.

Ai bảo cô ta đột nhiên đứng ra hãm hại người khác sao chép, còn làm loạn hiện trường thi đấu, làm lỡ tiến độ của cuộc thi.

Phải biết là, thời gian của cuộc thi đều đã có quy định, ở đây làm chậm trễ, sau này lại phải điều chỉnh thời gian thi đấu, điều này là một công trình không nhỏ đối với những nhân viên như bọn họ.

Nên, sao anh có thể thích người phụ nữ này.

Nghĩ vậy, người dẫn chương trình đi xuống, đi đến trước mặt Giang Vân Khê, lấy những bức ảnh trong tay cô ta, không thèm nhìn, quay người đi về vị trí lúc trước, sau đó đưa bức ảnh cho một nhân viên: “Cầm lấy, đi đến phòng máy, bảo phòng máy chiếu lên màn hình lớn.”

“Vâng.” Nhân viên gật đầu, vội vàng cầm bức ảnh đi.

Ở chỗ ngồi của ban giám khảo, Trần Châu Ánh quay đầu ghé vào Tống Vy: “Vy Vy, Giang Vân Khê tiêu đời rồi.”

“Tớ biết rồi.” Tống Vy gật đầu.

Trần Châu Ánh lại nói: “Một khi cuối cùng chứng minh được cô không sao chép, hành động tố cáo sao chép của cô ta sẽ thành có mục đích khác, bịa đặt vu khống, đến lúc đó, cái giá mà cô ta phải chịu, chắc chắn là cái mà cô ta không thể chịu được, tớ đã từng nhìn thấy người tự tìm cái chết, nhưng chưa từng thấy ai lao thẳng đến cái chết như thế này, haha.”

Cô cười như không cười lắc đầu.

Tống Vy bưng cốc cafe lên nhấp một ngụm: “Được rồi, cô ta tự mình tìm cái chết ngược lại cũng là chuyện tốt, tiết kiệm thời gian chúng ta đối phó với cô ta.”

“Nói cũng đúng.” Trần Châu Anh gật đầu, không nói gì, quay đầu lại.

Rất nhanh, trên màn hình lớn xuất hiện mười mấy bức ảnh được đưa ra so sánh với nhau.