Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1804




CHƯƠNG 1804

Tống Vy ừm một tiếng: “Đúng vậy, bây giờ trong lòng tớ cực kỳ bất an, cứ cảm giác có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, nhưng không sao, binh đến tướng chặn, đi một bước tính một bước vậy. Châu Ánh, chúng ta vào trong đi.”

“Được.” Trần Châu Ánh đáp.

Cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Hai người cùng đi vào hội trường, rất nhanh đã tới sảnh thi đấu.

Tống Vy nhìn Giang Vân Khê đang ngồi trên ghế, sau đó đi thẳng đến ghế giám khảo của mình.

Vừa ngồi xuống, cô đã thấy Giang Vân Khê đang nhìn mình.

Ánh mắt cô ta không hề che giấu sự khiêu khích, phấn khởi và vui mừng, thậm chí môi cô ta cũng làm khẩu hình “Cô xong đời rồi!”

Cô ta nói.

Đây là những điều Tống Vy đọc được sau khi hiểu ra.

Sau khi Tống Vy hiểu ra, nỗi bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, nhưng cô không làm gì, chỉ nhíu mày rồi dời mắt, không nhìn Giang Vân Khê nữa.

Mà thí sinh bên cạnh Giang Vân Khê cũng chính là người từng có quan hệ khá tốt với Tống Vy, nhìn thấy ánh mắt đầy ác ý của Giang Vân Khê với Tống Vy, trong lòng cô ấy giật mình, sau đó không vui hỏi: “Vân Khê, cô rất ghét cô Tống à?”

Cô Tống là thần tượng của cô ấy, vậy nên cô ấy không thích nhìn thấy người khác đối xử như vậy với thần tượng của mình.

Vì vậy giọng điệu cô ấy nói với Giang Vân Khê cũng mang theo chút không vui rõ ràng.

Giang Vân Khê nghe ra được, nhưng cũng không để ý.

Đương nhiên nếu là trươc ngày hôm nay thì chắc chắn cô ta sẽ để ý, nhưng hôm nay cô ta vui, vậy nên không so đo mà chỉ cong môi, đắc ý nói: “Tôi ghét cô ta có gì không đúng à?”

Thí sinh đó trợn tròn mắt: “Vì sao? Nhà thiết kế Tống đắc tội cô điều gì à?”

“Cô ta đắc tội tôi nhiều lắm.” Giang Vân Khê lạnh mặt, sau đó nhìn chằm chằm Tống Vy trên ghế giám khảo, nắm chặt cây bút chì trong tay, cắn răng nghiến lợi nói: “Cô ta cướp người đàn ông của tôi không nói, còn ăn cắp ý tưởng tác phẩm thiết kế của người khác, thử hỏi người như vậy lẽ nào không khiến người ta ghét?”

Nghe cô ta nói lời này, thí sinh kia sửng sốt: “Không thể nào! Sao Cô Tống có thể cướp đàn ông của cô, ăn cắp ý tưởng của người khác được! Chắc chắn là cô nói sai rồi.”

Giang Vân Khê giễu cợt: “Tôi nói sai? Tôi nói cho cô biết, tôi không nói sai chút nào, cô Tống của cô đã cướp người đàn ông của tôi, còn ăn cắp ý tưởng tác phẩm của người khác.”

“Cô nói linh tinh!” Thí sinh ấy kích động hai mắt đỏ bừng, cơ thể hơi run lên: “Cô nói cô Tống cướp người đàn ông, nhưng cô phải biết cô ấy đã kết hôn từ lâu rồi, đây là sự thật mà ai cũng biết, hơn nữa chồng cô ấy còn là tổng giám đốc của một thương hiệu cao cấp hàng đầu quốc tế. Cô nói cô Tống cướp người đàn ông của cô, điều này có khả thi không?”

“Đương nhiên khả thi, vì đây là sự thật.” Trong mắt Giang Vân Khê thoáng qua một tia chột dạ, nhưng biến mất ngay sau đó, cô ta luôn miệng khẳng định rằng Tống Vy cướp người đàn ông của mình: “Cô ta đã kết hôn, nhưng sếp Đường là của tôi, Tống Vy đã cướp anh ấy từ tôi. Nếu không có Tống Vy, người sếp Đường yêu là tôi, người đứng bên anh ấy cũng là tôi, tôi mới là mợ chủ Đường.”

Cô ta vỗ ngực, kích động nói.