Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1793




CHƯƠNG 1793

Nghe thấy cô ấy nói như vậy, Tống Vy mỉm cười, không có cảm thấy cô ấy nói gì không đúng.

Nói câu không sợ mình kiêu ngạo chứ, thật ra bản thân cô nhìn ảnh của mình, hoặc nhìn vào gương, cũng sẽ đột nhiên xuất hiện cảm hứng.

“Được rồi Châu Ánh, trước tiên không nói những điều này nữa, ăn sáng đã, lát nữa còn phải đến hội quản thi đấu nữa.” Tống Vy sờ cái bụng nói.

Trần Châu Ánh gật đầu: “Được, ăn sáng trước, tớ cũng đói rồi.”

Hai người cùng nhau đi tới phòng ăn.

Ăn sáng xong, hai người lái xe đến hội quán thi đấu.

Vừa đến cửa hội quán thì hai người đã gặp Giang Vân Khê bước xuống từ một chiếc Bentley.

Nhìn thấy quần áo và túi hàng hiệu trên người Giang Vân Khê, lại nhìn lớp trang điểm tóc tai tinh tế của cô ta, lại nhìn chiếc xe đằng sau cô ta, trong mắt Tống Vy vụt qua một tia mỉa mai.

Người phụ nữ này tuy hám tiền, nhưng diễn không hề giả trân luôn.

Mà bây giờ, Giang Vân Khê chắc là được phú nhị đại cưng, hoàn toàn quên mất sự giả dối không yêu tiền của mình, thật sự lộ ra dáng vẻ kiểu giàu xổi tiểu nhân đắc ý mà tới.

Sau khi Tống Vy liếc nhìn Giang Vân Khê, không định quan tâm cô ta.

Trần Châu Ánh ngược lại nhíu mày nhìn Giang Vân Khê, đặc biệt là bộ đồ trên người và trang sức đi kèm của cô ta, trong mắt tràn ngập sự chê bai.

Ánh mắt này của cô ấy chọc đau Giang Vân Khê, cũng kích thích sự tự ti trong lòng Giang Vân Khê.

Bởi vì cô ta biết, bản thân bất luận là tướng mạo hay khí chất, hoặc năng lực và gia thế, đều không so được với hai người phụ nữ trước mắt.

Cho nên nhìn thấy người phụ nữ đẹp hơn mình, dùng loại ánh mắt này nhìn cô ta, trong lòng cô ta đương nhiên không chịu được.

“Đi thôi Châu Ánh.” Tống Vy không muốn nói chuyện với người như Giang Vân Khê, trực tiếp nói một câu với Trần Châu Ánh.

Trần Châu Ánh gật đầu: “Được.”

Hai người vừa muốn rời đi, Giang Vân Khê lại không vui lòng, khoanh tay mở miệng: “Cô Đường, vừa nhìn thấy tôi thì muốn đi, xem thường tôi vậy sao?”

Tống Vy dừng bước chân, quay đầu nhíu mày nhìn cô ta: “Rất xin lỗi, tôi căn bản không đặt cô ở trong mắt, cho nên đương nhiên không nói gì tới xem thường hay không xem thường, bởi vì cô đối với tôi mà nói, chỉ là không khí, cô cảm thấy tôi sẽ có ánh mắt khác với không khí hay sao?”

“Cô!” Mặt mày của Giang Vân Khê vặn vẹo.

Người phụ nữ này vậy mà coi cô ta như không khí.

Ý tứ chính là người phụ nữ này coi cô ta không tồn tại, điều này so với xem thường cô ta còn khiến cô ta khó chịu hơn.

Ít nhất, xem thường cô ta, chứng tỏ người phụ nữ này không coi cô ta thành không khí, ít nhất là nhìn thấy cô ta.

Nhưng coi cô ta thành không khí, không nhìn thấy cô ta, kiểu khinh thường phớt lờ này khiến cô ta không thể chịu được.

“Cô cái gì mà cô, cô còn có chuyện gì không? Nếu không có thì mau tránh ra, chúng tôi muốn vào trong.” Trần Châu Ánh lườm Giang Vân Khê, giọng điệu mất kiên nhẫn.

Hai tay của Giang Vân Khê siết chặt lại, không có quan tâm Trần Châu Ánh, mà ánh mắt chỉ nhìn vào Tống Vy: “Cô bây giờ không để tôi vào mắt, đợi sau này, tôi sẽ cho cô biết, cái gì gọi là hối hận!”

“Ổ?” Tống Vy nhướn mày: “Cô có ý gì? Tôi sẽ hối hận cái gì.”