Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1790




CHƯƠNG 1790

Tống Dĩnh Nhi gật đầu lia lịa: “Vâng ạ, yên tâm đi ba, con sẽ không ngã, anh ơi mau tới, chúng ta cùng nhau chào mẹ.”

“Tới đây.” Tống Hải Dương mỉm cười, sau đó rảo bước đi tới.

Hai anh em dán mặt vào nhau, nhắm chuẩn camera, lúc này mới nghe cuộc gọi video.

Video vừa mở, Tống Vy đã nhìn thấy gương mặt nhỏ đáng yêu của hai đứa trẻ, trong lòng lập tức mềm nhũn thành nước: “Cục cưng.”

“Mẹ.” Hai đứa trẻ đồng thanh gọi Tống Vy một tiếng.

Nụ cười của Tống Vy càng dịu dàng hơn: “Hai cục cưng, mẹ nhớ các con.”

“Mẹ bọn con cũng nhớ mẹ, còn cả ba nữa, ba cũng rất nhớ mẹ.” Tống Dĩnh Nhi nói rất ngọt ngào, sau đó còn đưa điện thoại tới trước mặt Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, đôi môi đỏ khẽ mở: “Chồng, em cũng nhớ anh.”

Môi của Đường Hạo Tuấn khẽ cong lên, tâm trạng rõ ràng rất rốt.

Cuối cùng, Tống Dĩnh Nhi lại lấy lại điện thoại về trước mặt mình và Tống Hải Dương: “Mẹ, hôm qua mẹ sao mãi không gọi điện cho ba, con và anh đợi mẹ mãi, đợi rất lâu cũng không đợi được mẹ, kết quả ngủ mất.”

Nói xong, cái miệng của Tống Dĩnh Nhi ấm ức mà bĩu lên.

Tống Hải Dương cũng gật đầu theo: “Đúng vậy mẹ.”

Trên mặt Tống Vy lộ vẻ áy náy: “Xin lỗi hai cục cưng, hôm qua mẹ quá bận, bận tới rất muộn mới gọi điện cho ba của các con, mẹ cũng không biết hai đứa đang đợi mẹ, nếu không mẹ sớm đã gọi điện về rồi, có điều hai con yên tâm, về sau mẹ cũng sẽ không muộn như vậy nữa, sẽ cố gắng rút thời gian gọi điện về sớm có được không?”

“Vâng ạ.” Tống Dĩnh Nhi vui vẻ gật đầu.

Tống Hải Dương cũng mỉm cười.

Tống Vy nói chuyện với hai đứa trẻ một lúc thì bảo hai đứa trẻ đưa điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.

Hai đứa trẻ cũng biết ba và mẹ còn có lời muốn nói, tuy có chút không lỡ, nhưng vẫn trả điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.

Sau khi Đường Hạo Tuấn nhận lấy, dịu dàng xoa cái đầu của hai đứa trẻ, lúc này mới chĩa thẳng điện thoại về mình: “Hôm nay mệt không?”

Tống Vy mỉm cười rồi lắc đầu: “Không mệt, bọn em làm giám khảo, không phải tuyển thủ, cho nên không cần tập trung tinh thần, còn phải chịu áp lực tâm lý như tuyển thủ, bọn em chỉ cần ngồi ở đó, đợi các tuyển thủ nộp bản thiết kế là được.”

“Vậy thì tốt, đừng để bản thân quá mệt.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng nói.

Tống Vy ừ một tiếng: “Yên tâm đi chồng, em có chừng mực, anh thì sao? Em thấy dưới mi mắt của anh có hơi thâm, có phải hai ngày nay rất bận, không ngủ đủ không?”

“Không bận, chỉ là ngủ có hơi không ngon giấc lắm, em không ở bên cạnh anh.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.

Tống Vy dở khóc dở cười: “Không xa được em vậy sao?”

“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu thừa nhận: “Nếu có thể, anh thật sự muốn khóa em ở bên người, nhưng anh biết như vậy không được, em là một người có lòng sự nghiệp, hơn nữa con người cần tự do, nếu anh làm như vậy, sẽ hủy hoại em, hơn nữa anh rất thích nhìn em phấn đấu cho sự nghiệp, dáng vẻ lấp lánh ánh sáng đó.”