Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1780




CHƯƠNG 1780

Hai vệ sĩ đó cô ta từng gặp, chính là hai người lần trước đưa cô vào cục cảnh sát, sau đó lại đưa vào chỗ tạm giam.

Hai vệ sĩ đó rất hung dữ, thật sự không phải là đàn ông, không biết thương hoa tiếc ngọc, hiện nay cô ta nhìn thấy hai vệ sĩ đó thì sợ hãi, căn bản không có cản đảm đuổi theo nữa.

Cho nên kế hoạch này của cô ta chỉ có thể ngâm nước nóng, điều này khiến Giang Vân Khê tức tới mức giậm chân, nhưng không thể làm được gì.

Trở về biệt thự, điều đầu tiên của Tống Vy đương nhiên là gọi điện cho Đường Hạo Tuấn.

Đây là điều cô và Đường Hạo Tuấn giao hẹn trước, mỗi ngày một cuộc điện thoại.

Có điều do buổi tiệc khai mạc ngày hôm nay, cho nên mãi không gọi cho anh, mãi tới bây giờ mới có thời gian.

Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Đường Hạo Tuấn truyền tới: “Buổi khai mạc kết thúc rồi sao?”

“Phải, để anh đợi lâu rồi chồng.” Tống Vy liếc nhìn thời gian và nói.

Bây giờ đã là 12 giờ đêm rồi, dạo này anh không bận, không cần ở phòng sách tăng ca, cho nên thời gian đi ngủ, cơ bản đều là 11 giờ.

Cho nên anh bây giờ chưa ngủ, chỉ có chứng tỏ, anh luôn đợi điện thoại của cô.

Đường Hạo Tuấn dựa vào đầu giường khẽ mỉm cười: “Không có, chỉ cần là em, đợi bao lâu anh cũng bằng lòng.”

Nghe thấy lời này của anh, trong lòng Tống Vy rất ấm áp: “Chồng à anh thật tốt.”

“Bây giờ mới biết sao?” Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười.

Tống Vy vén tóc ra sau tai: “Đương nhiên không phải, em ngay từ đầu đã biết rồi, đúng rồi, các con ngủ rồi sao?”

“Ngủ rồi, có điều vừa mới ngủ.” Đường Hạo Tuấn nhìn hai đứa trẻ bên cạnh, nói.

Tống Vy ngạc nhiên: “Vừa mới ngủ?”

“Ừ, các con cũng muốn nói chuyện với em, cho nên chạy tới phòng chúng ta cứ đòi cùng với anh đợi em kết thúc buổi khai mạc, em gọi điện tới qua, kết quả hai đứa thật sự không thức được nữa, ngủ mất rồi.”

Nói đến đây, Đường Hạo Tuấn kéo chăn cho hai đứa trẻ.

Tống Vy nghe xong, trong lòng có hơi áy náy: “Là em trì hoãn quá lâu.”

“Không phải là lỗi của em, là hai con cứ muốn đợi, không sao, đợi ngày mau để chúng nói chuyện là được rồi.” Đường Hạo Tuấn dịu giọng nói.

Tống Vy ừ một tiếng: “Đúng rồi chồng, em ở trong bữa tiệc sau buổi khai mạc, nhìn thấy Giang Vân Khê, anh biết không? Cô ta vậy mà còn khiêu khích em.”

“Khiêu khích em sao?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.

Tống Vy ừ một tiếng: “Phải, ở trong bữa tiệc, cô ta cứ nhìn em mãi, khi em nhìn qua thì cô ta cho em một ánh mắt khiêu khích, cho rằng em sẽ vì điều này mà nổi giận lôi đình lao tới tìm cô ta gây phiền phức, sau đó mượn cơ hội khiến em mất mặt, đáng tiếc, em căn bản không thèm quan tâm cô ta.”

Đường Hạo Tuấn nghe hết lời của cô, khẽ nâng cằm lên: “Vậy thì tốt, không cần để ý cô ta, có điều vẫn nên cẩn thận một chút, tuy loại người này không cần để vào mắt, nhưng có lúc lại sẽ vào lúc em không phòng bị mà ác ý đâm em một dao.”

Giống như giòi, khiến người ta kinh tởm.