Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 177




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Đêm mai.” Giang Hạ nhìn thời gian trên thông báo trả lời.
Tống Vy đọc hai lần chữ này trong lòng, tay cầm di động nắm chặt lại, cuối cùng cắn răng quyết định: “Tớ biết rồi, tớ lập tức mua vé về.”
“Được, tới lúc đó tớ đến sân bay đón cậu.”
Tống Vy ừ một tiếng, cười đồng ý.
Cuộc nói chuyện kết thúc, cô chậm rãi đặt điện thoại xuống, nhìn Kiều Phàm trong phòng bệnh, sau khi yên lặng nói câu xin lỗi, xoay người rời đi.

Sau khi xảy ra chuyện buổi sắng, trong lòng cô ít nhiều vẫn là hơi tức giận với anh ta, hơn nữa sau khi anh ta tỉnh lại, cô cũng không biết nên đối mặt thế nào.
Cô nên cô quyết định, vẫn là tạm thời không nên gặp mặt, đợi cho chuyện này qua đi rồi lại nói, tránh càng thêm xấu hổ.
Nghĩ vậy, Tống Vy sau khi đến lễ tân sắp xếp cho Kiều Phàm một người hộ lý, thì đi tìm Shere tiên sinh tạm biệt.
Ông Hill biết cô phải đi, còn phái riêng một chiếc xe đưa cô đến sân bay, cùng giúp cô mua vé máy bay về nước, nói là cảm ơn chuyện cô hỗ trợ làm phù dâu, bởi vậy Tống Vy cũng không có áp lực gì mà nhận.
Quay về nước, trong nước là sáu giờ sáng.
Giang Hạ lái xe đi vào sân bay, gặp mặt thì ôm chặt Tống Vy một cái, sau khi ôm xong, ánh mắt nhìn quanh sau lưng cô.
Tống Vy biết cô ấy đang tìm cái gì, đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô ấy: “Được rồi, đừng nhìn, Phàm không về.”

Nhưng cuối cùng, vẫn là bỏ cái ý nghĩ này đi.
“Được rồi Hạ, chúng ta đi thôi, đến bệnh viện trước, tớ nhớ con rồi.” Tống Vy nắm lấy tay kéo hành lý bên cạnh, dời chủ đề.


Giang Hạ gật gật đầu, giúp cô kéo một cái túi, sau đó lái xe đưa cô đến bệnh viện.

Sau khi đưa Tống Vy đến cửa bệnh viện, Giang Hạ rời đi, bên phía phòng làm việc còn có một chuyện lớn dồn lại đợi cô ấy đến xử lý.

Tống Vy một mình kéo theo vali, mang theo túi lớn vào phòng bệnh.

Lúc này Lưu Mộng đưa Tống Dĩnh Nhi đến nhà trẻ, trong phòng bệnh cũng chỉ có một mình Tống Hải Dương, trợ lý đi mua cơm rồi.

Tống Vy vặn cửa đi vào, Tống Hải Dương đang ngồi trên giường bệnh cúi đầu xem truyện tranh, nghe thấy tiếng mở cửa, cậu bé cảnh giác ngẩng đầu, nhìn thấy là Tống Vy đi vào, ánh mắt lập tức sáng ngời.

“Mẹ!” Tống Hải Dương một tay vén chăn lên, trực tiếp nhảy từ trên giường bệnh xuống, chạy bước nhỏ đến trước mặt Tống Vy, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên vui mừng nhìn cô: “Mẹ, mẹ đã về rồi!” “Con đứa nhóc này, sao lại không đi dép chứ.” Tống Vy để riêng hành lý sang một bên, xoay người ôm con trai lên, đi về phía giường bệnh.


Sau khi đặt đứa nhỏ lên giường bệnh, Tống Vy lại duỗi ngón tay ra búng trán cậu bé: “Còn nữa, sao có thể trực tiếp nhảy xuống chứ, lỡ như té thì làm sao?” Tống Hải Dương thè lưỡi: “Thật xin lỗi mẹ, con chỉ là thấy mẹ đến nên vui quá, lần sau sẽ không!”
Để chứng minh cho mình nói thật, cậu bé còn giơ ba ngón tay ngắn cũn lên, ra vẻ thề thốt.
Tống Vy bị cậu bé chọc cười, có giận hơn nữa cũng bay mất, hai tay ôm lấy khuôn mặt của cậu nhóc xoa nắn: “Con đó!”
“Mẹ, đau!” Cái miệng nhỏ của Tống Hải Dương bị nắn nhô lên.
Tống Vy bị đáng yêu tập kích, cúi đầu hôn lên mặt cậu bé mấy cái.
Tống Hải Dương bị hôn cười khanh khách không ngừng.
Lúc này, hộ lý đã quay lại, trong tay cầm theo một cái hộp giữ nhiệt..