Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 176






Cô thật ngốc, rõ ràng biết Lâm Giai Nhi mới là người trong lòng của anh, trong lòng lại còn ôm hi vọng người anh thích là mình, đúng là một lần tự mình đa tình là đủ rồi, đây còn đến hai lần, bây giờ thì tốt rồi, tự mình rước nhục.
Nhưng như vậy cũng tốt, anh đã phủ nhận, cô cũng có thể hoàn toàn chết tâm, sẽ không mong đợi thứ không thuộc về mình nữa.
Nghe thấy tiếng giày cao gót dần biến mất, Đường Hạo Tuấn mới quay đầu lại nhìn về hướng Tống Vy rời đi, bàn tay trong túi quần nắm chặt lại.
Không biết Trình Hiệp đến từ lúc nào, đứng ở phía sau anh, thở dài nói: “Tổng giám đốc, tại sao ngài không trực tiếp thừa nhận tình cảm của mình với nhà thiết kế Tống, hơn nữa nhà thiết kế Tống cũng có tình cảm với ngài, hai người hoàn toàn có thể trực tiếp ở bên nhau, dù sao ngài cũng phải giải trừ hôn ước với Tống chủ nhiệm.”
“Bây giờ vẫn chưa phải là lúc.” Đường Hạo Tuấn mím môi, trầm giọng trả lời: “Bây giờ vẫn chưa tìm ra được người đứng sau làm hại cô ấy, tôi với cô ấy ở bên nhau, sẽ chỉ đem đến nguy hiểm cho cô ấy, đợi sau khi giải trừ hôn ước, tìm được hung thủ đứng sau, tôi sẽ chủ động theo đuổi cô ấy.”

Trong lòng anh đã từng nói, thứ mà anh vừa mắt, anh nhất định phải có được!
Nhưng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Trình Hiệp bừng tỉnh gật đầu: “Hóa ra là như vậy, nhưng anh vừa phủ nhận tình tâm ý của mình, nhà thiết kế Tống chắc chắn sẽ rất khó chịu.”
Trong lòng Đường Hạo Tuấn cũng có chút níu chặt lại, yết hầu chuyển động, giọng nói có chút khàn: “Sau này tôi sẽ bù đắp cho cô ấy!”
Trình Hiệp thở dài: “Tôi cũng sẽ sớm tóm được hung thủ ở phía sau, nhưng nói đến cũng rất kỳ lạ.”
“Làm sao?” Đường Hạo Tuấn hơi nghiêng mặt nhìn anh ta.
Trình Hiệp xoa cằm: “Lúc trước chúng ta hoài nghi bên cạnh Đường tổng có người theo dõi, nhưng không thể biết được ngài thân thiết với nhà thiết kế Tống nhanh như vậy, nhưng tôi đã điều tra những người bên cạnh, bọn họ đều không có sự tình nghi, vì vậy tôi mới nói, có phải là chúng ta đã nghĩ sai hướng, căn bản không có người theo dõi?”
Đường Hạo Tuấn rủ mí mắt xuống, suy nghĩ mấy giây, nheo mắt lại: “Sau khi về nước điều tra một chút.”
“Hiểu rồi.” Trình Hiệp gật đầu.
“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn day huyệt thái dương, nhấc chân đi về phòng của mình.
Buổi chiều anh lên máy bay về nước trước.
Tống Vy và Kiều Phàm tạm thời vẫn chưa về được, bởi vì Kiều Phàm vẫn chưa tỉnh lại.

Tống Vy đứng bên ngoài phòng bệnh của anh, xuyên qua tấm kính trên cửa nhìn anh, mấy lần đều không có dũng khí đi vào, thực sự Kiều Phàm vào buổi sáng hôm nay đã khiến cô sợ hãi.
Lúc này, y tá kiểm tra phòng từ trong phòng bệnh của Kiều Phàm đi ra.
Tống Vy ngăn cô ta lại: “Chào chị, anh ấy không sao chứ?” Y tá lắc đầu: “Không sao, chỉ là tối hôm qua anh ta bị đuối nước, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, trong dạ dày vẫn còn nước biển, cộng thêm lại uống rượu, dẫn đến bị dị ứng rượu nhẹ, nghỉ ngơi mấy ngày, hút hết nước biển ra ngoài là không sao rồi.” “Vậy sao, cảm ơn.” Trái tim đang treo lơ lửng của Tống Vy cũng hạ xuống.

Cô y tá nói không có gì rồi đi qua cô.

Tống Vy khẽ thở ra một hơi.

Vốn dĩ cô cho rằng đến bây giờ Kiều Phàm vẫn chưa tỉnh lại là do một cú đấm của Đường Hạo Tuấn gây nên.

Bây giờ xem ra, cho dù không có cú đấm kia, Kiều Phàm vẫn sẽ gục ngã.


Brrr! Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.

Tống Vy hạ bàn tay đang đặt trên tấm kính trên cửa xuống, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy hai chữ Giang Hạ hiện trên màn hình, cô lại áy náy liếc nhìn Kiều Phàm đang ở trong phòng bệnh, sau đó mới nhận điện thoại: “Giang Hạ.”
“Vy Vy, cậu về nước chưa?” Giọng nói trong trẻo, êm tai của Giang Hạ truyền đến.
Tống Vy lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Vậy lúc nào cậu trở về?” Giang Hạ lại hỏi.
Tống Vy day thái dương: “Tạm thời vẫn chưa biết được, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
“Cũng không phải là chuyện lớn gì, chính là hiệp hội thiết kế gửi thông báo đến, mời người phụ trách của phòng làm việc và công ty ở thành phố Giang đi họp, nói hình như có cuộc thi gì đó, cụ thể tớ cũng không rõ, chỉ là hỏi cậu có muốn đi họp hay không thôi.” Giang Hạ chuyển động con chuột, xem thông báo ở trên máy tính, trả lời.
“Mời người phụ trách của tất cả phòng làm việc và công ty, xem ra quy mô cuộc thi này không nhỏ.” Tống Vy cắn môi dưới, trong mắt lóe lên một tia sắc bén: “Thời gian họp là lúc nào?”