Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1755




CHƯƠNG 1755

Đường Hạo Tuấn cũng như thế, mặc dù không đến mức như Tống Vy, nhưng trong mắt lóe lên kích động và vui mừng khó mà che giấu.

“Chồng, An An…” Sau khi Tống Vy bình tĩnh lại, cô kéo kéo tay Đường Hạo Tuấn, giọng nói kích động đến run rẩy: “An An thằng bé… thằng bé…”

“Anh thấy rồi, An An tỉnh dậy rồi, thằng bé đang mở to mắt nhìn chúng ta.” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm vào đứa con trai, anh liên tục gật đầu trả lời cô.

Giọng nói Tống Vy trở lên nghẹn ngào: “Ừm, An An tỉnh rồi.”

Nói rồi, cô buông tay Đường Hạo Tuấn ra, hai tay đặt lên lồng kính, cúi đầu nhìn cậu nhóc nhìn chằm chằm vào hai vợ chồng, không khóc cũng không kêu la, lòng cô mềm nhũn thành một vũng nước: “Bé cưng, mẹ là mẹ con đây.”

“Còn ba là ba.” Đường Hạo Tuấn cũng cúi người xuống nhìn An An rồi nói một câu.

Hai mắt Tống Vy ngấn lệ: “Bé cưng, có phải là con cảm nhận được ba mẹ đến thăm, cho nên con mới tỉnh lại, là muốn nhìn ba và mẹ một chút?”

Cậu nhóc không nghe được Tống Vy đang nói cái gì, nhưng cho dù có nghe được thì cũng không hiểu, nhưng bé có thể nhìn thấy.

Bé nhìn hai gương mặt xa lạ từ từ nhích lại nhìn mình chằm chằm, trong nháy mắt đó, đột nhiên cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên rồi òa khóc.

Cậu nhóc vừa mới khóc, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn liền hoảng loạn vô cùng.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên mà hai người làm ba làm mẹ, nhưng khi một người lần đầu tiên được làm mẹ, đứa nhỏ đều được sinh ra đủ tháng khỏe mạnh, cho nên dù con có khóc thì cũng sẽ không hoảng loạn như thế, chỉ cảm thấy rằng có phải là đứa nhỏ đói bụng rồi, hoặc là đi nặng.

Nhưng mà An An thì khác, An An sinh non nên sức khỏe không tốt, một khi khóc, điều đầu tiên khiến cho người khác nghĩ đến đó chính là không phải An An đói bụng hoặc đi nặng, mà là có phải khó chịu ở đâu đó, cho nên Tống Vy mới hốt hoảng như thế.

Mà sự hoảng loạn của Đường Hạo Tuấn lại không giống, anh chưa từng trải nghiệm khoảng thời gian lúc Hải Dương và Dĩnh Nhi nhỏ như thế, cho nên anh cũng không biết tại sao An An lại khóc.

Nhưng mà lý trí anh còn đó, anh vội vàng nhấn nút khẩn cấp.

Rất nhanh, bác sĩ và y tá đã chạy đến.

Tống Vy nắm chặt lấy tay bác sĩ Triệu: “Bác sĩ Triệu, làm phiền ông xem xem An An sao vậy, sao nó lại khóc.”

“Được rồi được rồi, để tôi xem thử, mợ chủ đừng có hoảng loạn.” Bác sĩ Triệu trấn an Tống Vy vài câu thì liền rút tay ra quan sát tình huống của An An.

Đường Hạo Tuấn đỡ Tống Vy: “Được rồi, em bình tĩnh đã, đừng hoảng hốt, An An không có chuyện gì đâu.”

Tống Vy cắn môi: “Hạo Tuấn, anh có biết không, đối với em mà nói An An giống như là một con búp bê bằng pha lê yếu ớt dễ vỡ, thằng bé vừa khóc thì em liền cuống cuồng, em sợ có phải là thằng bé cảm thấy khó chịu ở đâu đó.”

“Anh biết chứ, anh cũng như vậy, nhưng mà chúng ta không thể cứ nghĩ mãi như thế được, phải biết điều tiết tâm trạng của mình. Dù sao thì có đôi khi trẻ con khóc cũng là chuyện bình thường, cho nên nếu như chúng ta vừa mới nhìn thấy An An khóc là đã nghĩ có phải An An bị bệnh hay không, như thế này đối với An An và đối với chúng ta mà nói đều không phải là chuyện tốt.” Đường Hạo Tuấn vỗ nhẹ vào vai cô rồi an ủi.