Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1735




CHƯƠNG 1735

“Tớ có thể.” Giang Hạ nắm chặt lòng bàn tay, chắc chắn nói: “Vy, cậu cũng đã từng trải qua như vậy, cậu có thể chịu được, tại sao tớ không thể chứ? Hơn nữa cậu hiểu tớ, biết sự cố chấp của tớ mà, nếu như thật sự con đường đó tớ đã đi sai, tớ cũng sẽ không lùi bước, tớ sẽ tiếp tục đi, đó chính là tớ.”

“Tớ biết.” Tống Vy gật đầu: “Nhưng cho dù cậu có thể chịu đựng được điều này, nhưng cậu có thể chịu được sự dò hỏi của đứa nhỏ không? Trong quá trình lớn lên của một đứa trẻ, cần vai trò của một người cha, chắc chắn cậu không muốn nói với đứa nhỏ ba của nó là ai đúng không, dù sao ba của nó cũng không chấp nhận nó, cho nên cậu chắc chắn sẽ không nói với nó, để nó biết, nó là một đứa nhỏ không được ba chấp nhận, bởi vì cậu sợ con buồn.”

Giang Hạ cắn môi không nói gì.

Bởi vì Tống Vy nói đúng, khi sinh ra đứa trẻ này, cô sẽ không nói cho đứa trẻ biết ba của nó là ai.

Lý do lớn nhất chính là cái này.

“Cho nên Hạ à, tính hiếu kỳ của trẻ con vô cùng quan trọng, cậu càng không nói, nó càng muốn biết, giống như Hải Dương vậy, lúc trước, không phải nó không có hỏi tớ ba của nó là ai, tớ không biết nên nói với nó làm sao nữa, nhìn sự mong đợi của nó đối với ba, trong lòng tớ vô cùng khó chịu, bởi vì tớ không thể nói với nó, ba của nó là ai tớ cũng không biết, tớ cũng không thể cho nó một người cha, cho nên nhìn thấy con mình không có được đáp án, cái cảm giác thất vọng đó, trong lòng thật sự còn khó chịu hơn bị dao cứa nữa.”

Tống Vy sờ vào tim mình mà nói.

Giang Hạ cười khổ một cái: “Vy à, thực ra những lời mà cậu nói này, tớ đều biết, bởi vì những gì cậu trải qua, tớ đều tận mắt nhìn thấy, cho nên làm sao tớ không rõ giữ lại đứa nhỏ này tớ sẽ phải trải qua những gì cho được, nhưng điều tớ muốn nói là, tớ tự tin có thể dành cho con mình tình yêu nhân đôi để nó có thể không cần có cha, hơn nữa tớ cũng đã chuẩn bị tâm lý cho những lời bàn tán trong tương lai rồi.” Giang Hạ hít một hơi dài và nói..

Tống Vy gật đầu: “Tớ hiểu rồi, cho nên cậu xác định muốn giữ lại đứa nhỏ đúng chứ?”

Giang Hạ rũ mắt xuống: “Ừm, tớ muốn giữ lại, lúc bắt đầu tớ còn do dự, bây giờ thì tớ nghĩ kỹ rồi, tớ muốn giữ nó lại, tớ và Phàm là không thể nào rồi, nhưng tớ có thể giữ đứa con của tớ và anh ấy lại, chí ít thì như vậy, tình cảm này trong lòng tớ cũng có thể hóa thành một dấu chấm.”

Đứa trẻ này cứ coi là phần thưởng cuối cùng của cô cho tình yêu với Kiều Phàm mười mấy năm đi.

Nghĩ nghĩ, Giang Hạ sờ sờ bụng cười nhẹ một cái: “Hơn nữa trực giác cho tớ biết nếu không giữ lại nó, tớ có thể sẽ hối hận cả đời.”

“Phải, hối hận.” Tống Vy vỗ vỗ mu bàn tay của cô: “Tớ cũng nghĩ như vậy, ban đầu cũng muốn bỏ Hải Dương và Dĩnh Nhi, nhưng cuối cùng tớ không phá bỏ, thực ra trong khoảng thời gian lựa chọn không phá bỏ đó, tớ cũng nghĩ, mình làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai, liệu sau này tớ có hối hận về lựa chọn của mình hiện giờ không? Sự thật chứng minh, ban đầu lựa chọn phá bỏ, mới thật sự hối hận. ”

“Cậu xem, cậu cũng nghĩ như vậy rồi, phải biết lúc đó, cậu còn không biết đứa bé là con ai nữa, nhưng tớ thì biết, cho nên tớ càng không thể phá bỏ nó, tớ không muốn tương lai phải sống trong hối hận, cho dù sinh đứa bé này ra, có thể sẽ vất vả, nhưng chí ít, tớ sẽ không hối hận. ”

Giang Hạ nói xong nhìn về phía ba mẹ ở đối diện: “Ba, mẹ, xin cho phép con tùy hứng lần cuối, đứa nhỏ này, xin cho con giữ lại có được không? Vì nó, con sẽ sống thật tốt, sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa. ”

Ba mẹ Giang nhìn con gái nghiêm túc như vậy, nhìn nhau một cái, thở dài.

Ba Giang nói: “Nếu con đã quyết định như vậy rồi thì con cứ giữ nó lại đi, ba chỉ mong tương lai con sẽ không hối hận như những gì con nói bây giờ.”