Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1734




CHƯƠNG 1734

Tống Huyền đã yêu cầu cô hiến thân cho một giám khảo của một cuộc thi thiết kế quần áo, sau khi xong chuyện sẽ giúp cô sắp xếp phẫu thuật cho Kim, cô đã đồng ý.

Lúc đó cô vốn không biết người đàn ông đó là Đường Hạo Tuấn nên đêm đó đối với cô mà nói là địa ngục, khiến cô hận không thể chết.

Thật ra sau đêm đó, cô cũng muốn chết, nhưng lúc đó Kim cần được chăm sóc, mẹ cô vì bị trắng tay ra đi mà cả người tinh thần không tỉnh táo, cho nên cô không thể chết, nếu như cô chết rồi thì mẹ và Kim sẽ không ai chăm sóc nữa, cô chỉ định, đợi khi Kim khỏe hơn, trạng thái tinh thần của mẹ hồi phục hơn chút mới quyết định chết.

Bởi vì cô cảm thấy mình thật bẩn thỉu, bản thân như vậy thật không đáng sống trên đời.

Kết quả sau đó, cô biết được mình có thai, cô đột nhiên thay đổi ý định, cô không chết được.

Tại sao cô lại muốn chết chứ, cô và Tống Huyền giao dịch vốn là để cứu Kim và mẹ, nếu như cô chết, mẹ và Kim biết được chân tướng cái chết của cô, chắc chắn cũng sẽ không sống nổi.

Đặc biệt là Kim, Kim sẽ rơi vào tình trạng tự trách và tội lỗi, vì Kim sẽ cảm thấy mình đang hút máu chị gái mình để sống tiếp.

Thậm chí, mẹ sẽ còn hận bản thân, cảm thấy mình kém cỏi, phải đựa vào con gái bán thân để làm phẫu thuật cho con trai.

Vì vậy, vì em trai và mẹ, cô chịu đựng sự chán ghét đối với bản thân, từ bỏ ý định chết, đồng thời quyết định giữ lại đứa con trong bụng.

Trước hết là do lúc đó sức khỏe không tốt, bỏ đứa bé đi rất có thể mình cũng sẽ chết, thứ hai là dù sao cô cũng bẩn rồi, không còn khát vọng gì với tình yêu, cũng không quyết định yêu ai, càng không định kết hôn với ai nữa, cho nên sinh đứa bé ra ở bên mình, cũng không tệ.

Vì vậy, vài tháng sau, Hải Dương và Dĩnh Nhi đã ra đời.

Sự dễ thương của hai đứa con đã nhiều lần khiến cô rất vui vì sự lựa chọn ban đầu của mình không hề sai.

Nếu không, cô nghĩ mình có thể sẽ hối hận cả đời.

Nghĩ đến đây, Tống Vy hồi thần lại, nhìn về phía Giang Hạ, cười nhẹ nói: “Hạ, điều tớ nói sau đây, với tư cách là một người từng trải để nói với cậu, cho nên tớ mong cậu nghe thật kỹ.”

“Được.” Giang Hạ gật đầu.

Tống Vy ngồi xuống bên cạnh giường bệnh: “Tớ, hoàn cảnh của tớ khác với cậu, từ lúc đầu tớ vốn không biết ba của đứa bé là ai, nhưng còn cậu thì biết, hơn nữa ba của đứa nhỏ còn là người cậu yêu, cho nên tớ đương nhiên có thể hiểu được tâm trạng muốn giữ lại đứa bé của cậu, đương nhiên tớ nói như vậy, không phải đang khuyên cậu bỏ đứa bé này, tớ chỉ muốn nói với cậu, đây không phải là trò trẻ con, một khi cậu thật sự đưa ra lựa chọn, cậu sẽ không thể hối hận được.”

“Vy nói đúng.” Ba mẹ Giang tán đồng.

Tống Vy mỉm cười: “Đứa nhỏ này đã định sẵn là không được ba của nó yêu thương, chấp nhận, cho nên nếu cậu muốn giữa lại đứa nhỏ, thì vừa phải làm mẹ, cũng phải làm ba, cậu chắc chắn phải trở nên kiên cường hơn, thậm chí còn phải vì đứa nhỏ mà từ bỏ nhiều thứ hơn nữa, ví dụ như tình yêu sau này, chú và dì nói đúng, không phải người đàn ông nào cũng chấp nhận cậu đã có một đứa con cả, hơn nữa cậu đưa theo đứa nhỏ này, cũng chắc chắn không thể yên tâm về người bạn tương lai đó đúng chứ?”

Giang Hạ cụp mi xuống, ậm ừ.

Tống Vy nắm lấy tay cô: “Cho nên cậu không chỉ phải từ bỏ thứ này, đồng thời, cậu cũng phải chịu đựng nhiều thứ hơn người bình thường, ví dụ như sự bàn tán của người khác, sự đánh giá của người khác, giống như tớ, bất luận là khi đang mang thai Hải Dương và Dĩnh Nhi, hay là khi sinh Hải Dương và Dĩnh Nhi ra, ở bên cạnh lúc nào cũng sẽ có người hỏi, ba của bọn nó là ai, tại sao cậu chưa cưới mà đã sinh con, thậm chí còn sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cậu, nói cậu không biết kiểm điểm, phóng đãng ở bên ngoài mới mang bầu, những thứ này, cậu có thể chịu đựng nổi không?”