Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 172






Đường Hạo Tuấn cau mày: “Biết rồi, chiều mai tôi sẽ bay về.”
“Được.” Mạnh Ngọc gật đầu.
Cuộc gọi kết thúc, Đường Hạo Tuấn ném điện thoại lên bàn, cầm chuột, tiếp tục chìm đắm trong công việc.
Ngày hôm sau, cuối cùng cũng nghênh đón hôn lễ của người thừa kế của gia tộc Hill.
Tống Vy với tư cách là khách mời, mặc một bộ lễ phục, khoác tay Kiều Phàm đi đến lễ cưới, đợi lễ cưới bắt đầu.
Nhưng lúc này, ông Hill khuôn mặt tràn đầy sự ngượng ngùng đến trước mặt hai người bọn họ: “Anh Kiều, cô Tống.”
“Ông Hill có chuyện gì sao?” Kiều Phàm mỉm cười hỏi.

Ông Hill nhìn Tống Vy ở bên cạnh anh ta: “Là như thế này, có một chuyện tôi muốn nhờ cô Tống một chút.”
“Nhờ tôi?” Tống Vy chỉ vào mình.
Ông Hill gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì con gái tôi tối hôm qua đã bị tôi đưa về gia tộc, vì vậy hôm nay phù dâu thiếu mất một người….”
“Ông muốn nhờ Vy Vy làm phù dâu?” Kiều Phàm nhướng mày.
Tống Vy kinh ngạc há hốc miệng.
Ông Hill thấy bọn họ đoán ngay ra được ý định của mình, cũng không vòng vo nữa, gật đầu: “Đúng vậy, vì vậy cô Tống, xin nhờ cô.”
Ông ta cúi mình trước Tống Vy.
Tống Vy buông cánh tay Kiều Phàm ra, lùi lại một bước, liên tục xua tay: “Tôi không được đâu, tôi không thân với cô dâu, hơn nữa từ trước đến này tôi cũng chưa từng làm phù dâu, cái này không được hay lắm.”
“Không sao, làm phù dâu không cần chú ý điều gì, chỉ cần đứng vào vị trí là được rồi.” Ông Hill nói.
Tống Vy khó xử nhìn Kiều Phàm.
Kiều Phàm cân nhắc mấy giây: “Tại sao các ông không đi tìm người khác?”
“Tìm rồi, không phải là đã kết hôn thì cũng là một vài người phụ nữ không lên được bàn tiệc.” Ông Hill cười khổ.
Ông ta đã nói đến mức này, còn cúi cả mình, Tống Vy biết nếu như mình còn từ chối nữa sẽ có chút không nể mặt ông ta, chỉ có thể bất lực bẹp miệng, đồng ý: “Tôi biết rồi, chỉ cần đứng vào vị trí đúng không?”
“Đúng vậy?” Trên khuôn mặt ông Hill tràn đầy sự vui mừng.

Kiều Phàm cau mày nhìn Tống Vy: “Vy Vy….”
“Không sao, tôi đi với ông Hill một chuyến.” Tống Vy cười với anh ta.
Ông Hill làm một tư thế mời: “Vậy mời cô Tống đi theo tôi, tôi đưa cô đi thay đồ, trang điểm.” “Được.” Tống Vy gật đầu, đi theo phía sau ông ta.

Đi đến phòng trang điểm, Tống Vy vừa đi vào, đã bị thợ trang điểm ấn xuống ghế, bắt đầu trang điểm.

Trang điểm xong, Tống Vy đi tụ họp với những phù dâu khác, ở đó, cô cũng gặp được cô dâu.

Cô dâu là một cô gái rất dịu dàng, xinh đẹp, Tống Vy nói chuyện với cô ta mấy câu, cũng biết phù dâu quả thật giống như ông Hill nói, đứng vào vị trí là được, sẽ không phức tạp như ở trong nước.

Cũng vì như vậy mà Tống Vy bớt căng thẳng hơn, dần dần hòa nhập vào nhóm phù dâu.

Rất nhanh, hôn lễ đã bắt đầu.


Tống Vy và những phù dâu khác đi phía sau cô dâu, cùng đi vào lễ đường.

Vào trong lễ đường, Trình Hiệp nhìn thấy cô, không thể tin được trợn tròn mắt, vội vàng nhắc nhở người đàn ông đang cúi đầu nghịch điện thoại, không nhìn cô dâu đi vào lễ đường ở bên cạnh: “Đường tổng, nhà thiết kế Tống lại là phù dâu.” “Hửm?” Nghe thấy vậy, bên tai của Đường Hạo Tuấn hơi cử động, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô dâu, nhìn thấy Tống Vy mặc trang phục phù dâu đứng ở bên cạnh cô dâu, trong mắt lóe lên tia kinh diễm.

Bộ phù dâu mà cô mặc cũng là màu trắng, có đuôi dài, giống như một chiếc váy cưới, nếu như trên đầu cũng thêm một chiếc khăn voan cô dâu, nói là áo cưới cũng không ngoa.
Anh đã có thể tưởng tượng được, khi cô mặc chiếc váy cưới thật sự sẽ đẹp đến mức nào.
Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Tống Vy theo bản năng quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp đôi mắt xa xăm, u ám của Đường Hạo Tuấn.
Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào mình, ít nhiều Tống Vy cũng có chút căng thẳng, sau khi vội vàng mỉm cười với anh thì lập tức quay đầu lại.
Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, rất nhanh đã đến tiết mục ném hoa cưới.
Lập tức có rất nhiều cô gái chưa kết hôn vây quanh, muốn bắt được hoa cưới.